Chương 16: Mở tiệc chiêu đãi (3) vả mặt

Nắng xuân vừa phải.

Trong viện Thượng Thư phủ cảnh sắc đẹp như hoạ.

Diệp Tê Trì cùng Tần Mộng Hề ngồi bên cạnh cây đàn cầm.

Mọi người có mặt tại hiện trường đều nhìn họ với suy nghĩ riêng của mình.

Diệp Tê Trì nhìn Tần Mộng Hề một cái.

Tần Mộng Hề gật gật đầu.

Bà cúi người đánh đàn, tiếng đàn du dương êm tai tuôn ra từ ngón tay, sáng ngời trong trẻo tinh tế, giống như dòng suối nhỏ chảy xuôi theo khe núi, bắn tung toé làn nước trong trẻo mỹ lệ, khiến người ta phải đắm chìm vào tiếng đàn du dương làm say lòng người này.

So sánh với màn biểu diễn cầm trước đó của Diệp Chỉ Lam, có thể nói kỹ năng đàn tấu của Diệp Chỉ Lam rất tốt, nhưng lại thiếu phần tình cảm tô đậm nên tự nhiên bị lu mờ trước màn biểu diễn của Tần Mộng Hề.

Ở khoảnh khắc kia tất cả mọi người đều bị thu hút bởi tiếng đàn của Tần Mộng Hề.

Tiếng đàn uyển chuyển bỗng nhiều thêm một đạo âm thanh linh hoạt kỳ ảo, phảng phất như gió thổi qua những đám mây muôn màu, sâu lắng thâm hậu nhu hoà, tưởng rằng tiếng đàn vừa rồi đã không chê vào đâu được, lại bởi vì đột nhiên tiếng đàn này gia nhập mà càng thêm ý cảnh, làm giai điệu càng thêm no đủ phong phú, tựa như ngọc bội linh vang, dư âm còn dai dẳng bên tai, vang vọng đến tận chân trời.

Lúc này Diệp Tê Trì hát lời_Phượng cầu hoàng_ giọng hát uyển chuyển mềm mại nhẹ nhàng của nàng hoà cùng với tiếng đàn du dương êm tai.

Phong cảnh Thượng Thư phủ dù đẹp đến mấy cũng không thể thắng nổi trước vẻ đẹp chói lọi hiếm có của Diệp Tê Trì cùng Tần Mộng Hề.

Xa xa một đám người đang ngắm cảnh, đi ngang qua một hành lang lộ thiên ở hậu viện, liền bị tiếng đàn du dương hấp dẫn mà dừng lại bước chân, đứng đầu là Diệp Chính Đức, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn đến chiếc ghế dài lộ thiên ở trung tâm hồ nước....

Chỉ thấy hai cái nữ tử tuyệt sắc, dáng người duyên dáng đàn tấu một bản nhạc hay.

Mà bài hát này làm Diệp Chính Đức nhớ lại những gì xảy ra năm đó.

"Đó là.... Vương phi sao?!" Tiểu Ngũ đẩy Tiêu Cẩn Hành, ở bên tai hắn thấp giọng nói.

Tiêu Cẩn Hành cũng cho là chính mình nhìn lầm.

Diệp Tê Trì không phải học hành thấp sao?! Tiếng đàn này là xảy ra chuyện gì?! Tiếng ca giàu cảm tình lại mềm mại kéo dài kia là chuyện như thế nào?!

Trong khoảng thời gian ngắn.

Không chỉ tất cả nội quyến đều khϊếp sợ đến trợn mắt há hốc mồm, mà một đám nam nhân đi ngang qua cũng đều nghẹn họng nhìn trân trối, nếu không phải tận mắt chứng kiến thật không giám tin tưởng tiếng đàn tấu phảng phất như một giai điệu thần tiên là do hai kẻ bất tài của Thượng Thư phủ đánh ra.

"Vương phi thật đẹp." Tiểu Ngũ không nhịn được cảm thán.

Ánh mặt trời chiếu rọi lên khuôn mặt nàng, làn da trắng hồng đẹp như tiên nữ, hư ảo đến mức không chân thực.

Đôi mắt Tiêu Cẩn Hành nheo lại liếc nhìn Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ vội vàng thu lại tầm mắt không dám nhìn thêm lần nữa.

"Khụ khụ." Tiêu Cẩn Hành ho khan một tiếng.

Diệp Chính Đức nhìn đến xuất thần vội vàng khôi phục tinh thần, vội vã tiếp đón mọi người, "Mời đi lối này."

Đoàn người đi về phía trước mang theo ánh mắt bất đắc dĩ.

Đúng lúc này.

Cũng đã đàn tấu xong một khúc.

Diệp Tê Trì ngước mắt cười, nụ cười đắc ý hướng về Chu Nhược Đường cùng Diệp Chỉ Lam.

Nguyên bản muốn làm nàng mất hết mặt mũi, lại không nghĩ rằng bị vả đến sưng mặt.

Diệp Chỉ Lam nhìn vào mắt Diệp Tê Trì, thiếu chút nữa trực tiếp nhảy dựng lên.

Sao có thể?!

Diệp Tê Trì vô dụng, sao có thể đàn tấu ra khúc nhạc như vậy.

Nhất định không phải sự thật, nhất định không phải!

Nàng ta hốc mắt đều đỏ hoe vì tức giận, nàng ta không thể chấp nhận việc bị Diệp Tê Trì giẫm đạp, cũng không thể chấp nhận bị Diệp Tê Trì như vậy nhục nhã.

Chu Nhược Đường lén lút kéo nữ nhi mình, là sợ nàng ta làm chuyện quá khích, thuận tiện cho nàng ta một ánh mắt đầy quỷ kế.

Diệp Chỉ Lam nhịn rồi lại nhịn.

Nghĩ đến các nàng còn có chuẩn bị, cũng đành miễn cưỡng bình tĩnh lại một chút.

"Vương phi cùng phu nhân cầm kỹ quả thực làm ta mở rộng tầm mắt, hiện tại bên tai vẫn còn đọng lại thanh âm, dư vị thật kéo dài." Những người khác không ngừng khen ngợi.

Một ít người thiệt tình khen ngợi, một ít người nhận ra có cái gì không đúng liền bắt đầu hướng các nàng vuốt mông ngựa.

Tóm lại.

Diệp Tê Trì cùng Tần Mộng Hề đôi mẹ con này liền toả sáng lớn như vậy, nhân tiện đem Chu Nhược Đường cùng Diệp Chỉ Lam nghiền áp xuống dưới mặt đất.

"Đã không còn sớm, mời mọi người đứng dậy về phòng dùng bữa." Tần Mộng Hề lúc này tâm tình rất tốt, hào phóng tiếp đón mọi người.

Bà cũng không biết sao nữ nhi lại đột nhiên trở nên lợi hại như vậy, thậm chí bà còn cảm thấy nữ nhi cầm kỹ không thua kém gì bà, bất quá chính là bởi vì bà đàn tấu nổi bật hơn. Nhưng nếu cẩn thân nghe kỹ sẽ thấy tiếng đàn của Diệp Tê Trì tinh tế, nhẹ nhàng hơn.

Tất cả mọi người đứng dậy, nhờ sự giúp đỡ của nô tỳ nha hoàn chính mình rời khỏi chiếc ghế dài bằng gỗ đi đến hành lang phía trên hồ nước.

Diệp Tê Trì cùng Tần Mộng Hề như cũ đi ở phía trước.

Vừa mới chuẩn bị rời khỏi.

Đột nhiên, một con mèo đen không biết từ địa phương nào nhảy ra.

Khiến mọi người đều kinh hách.

Mà con mèo đen kia, trực tiếp hướng về phía Diệp Tê Trì cùng Tần Mộng Hề đánh tới.

Tần Mộng Hề sợ tới mức cả người đều không kịp phản ứng.

Diệp Tê Trì vội vàng đứng chắn trước mặt Tần Mộng Hề, đưa tay chặn con mèo đen, mèo đen một phen bắt cánh tay của Diệp Tê Trì, giây tiếp theo trước khi mọi người phản ứng kịp nó bất ngờ lao về phía Diệp Tê Trì, Diệp Tê Trì nheo lại đôi mắt, nàng một phen tóm lấy mèo đen trực tiếp nép thẳng về phía hai mẹ con Chu Nhược Đường cùng Diệp Chỉ Lam.

Hai người căn bản không nghĩ tới con mèo đen lại đến chỗ mình, cũng không ngờ Diệp Tê Trì tàn bạo như vậy, mà mèo đen xù lông lên đột nhiên nhảy lên trên người các nàng, khiến các nàng sợ hãi đến mức hét toáng lên, thậm chí Diệp Chỉ Lam còn không cẩn thận lùi về phía sau, theo bản năng tóm Chu Nhược Đường đứng bên cạnh hai người trước sau lần lượt ngã xuống hồ nước, gây ra một tiếng động lớn.

Hiện trường một mảnh hoảng loạn, tiếng la hét không ngừng vang lên!

Điều này bất ngờ thu hút nhóm nam nhân ở nơi xa cũng đang chuẩn bị về phòng dùng bữa.

Diệp Chính Đức nhanh chóng hướng bên này xông tới, mang theo thị vệ trong nhà tới kiềm chế con mèo đen lại.

Hạ nhân cũng nhảy xuống nước, đem Chu Nhược Đường cùng Diệp Chỉ Lam vớt lên khỏi hồ nước.

Tóc tai rối loạn, lớp trang điểm trên mặt lấm lem, y phục ướt sũng, trông thật chật vật.

Diệp Tê Trì nhìn hai mẹ con rồi đột nhiên mỉm cười.

Không cần nghĩ cũng biết, mèo con này là hai mẹ con này chuẩn bị tốt hướng về phía nàng cùng Tần Mộng Hề, hy vọng các nàng sẽ chịu kinh hách sau đó ngã xuống hồ nước, không nghĩ tới cuối cùng gặp phải báo ứng trên người mình.

Diệp Tê Trì chế diễu nhìn hai mẹ con bộ dáng kinh hách quá độ, đột nhiên cảm nhận được một đạo ánh mắt, nàng hơi quay đầu lại, thấy được Tiêu Cẩn Hành cách đó không xa.

Hắn không tới, chỉ như vậy ngồi trên xe lăn, mắt lạnh nhìn mọi thứ trước mặt.

Kỳ thật, trừ bỏ Diệp Chính Đức cùng hạ nhân trong nhà, những người khác đều bảo trì một khoảng cách nhất định, nhưng cách không xa, bọn họ có thể thấy rõ ràng mọi biểu tình của đối phương.

Diệp Tê Trì liền như vậy cùng Tiêu Cẩn Hành nhìn nhau vài giây.

Nàng đảo mắt trực tiếp nhìn đi chỗ khác.

"Vương gia, Vương phi vừa mới trợn mắt nhìn ngài sao." Tiểu Ngũ đột nhiên mở miệng nói.

Tiêu Cẩn Hành sắc mặt trầm xuống.

Tiểu Ngũ nuốt nuốt nước miếng, run rẩy nói, "Tiểu nhân giống như đột nhiên bị mù."