Chương 18: Mưu sách (1) Chu Nhược Đường nổi điên

Diệp Tê Trì duỗi duỗi người, cuối ngày nàng cũng mệt mỏi muốn chết, nàng nói: "Vậy con trở về nghỉ ngơi trước."

"Tê nhi, cánh tay con thật sự không sao chứ?" Tần Mộng Hề vẫn còn nhớ vết thương nàng bị mèo cào kia.

"Thật sự không sao đâu." Diệp Tê Trì cười.

Mới đầu thật sự là rất đau.

Nhưng hiện tại vết thương sớm đã khép lại.

Cho nên ngay từ đầu nàng đã phủ nhận việc nàng bị mèo cào.

"Còn một việc nương vẫn luôn muốn hỏi con." Tần Mộng Hề thay đổi một tư thế thoải mái.

Diệp Tê Trì cũng ngồi lại trên trường kỷ.

"Hôm nay cầm kỹ, là ai dạy con?" Tần Mộng Hề hỏi.

Kỹ năng cao siêu như vậy, không chỉ Chu Nhược Đường cùng Diệp Chỉ Lam không thể tin được, ngay cả bà cũng không giám tin tưởng.

Diệp Tê Trì cau mày, không biết trả lời như thế nào?!

Nàng có thể nói là từ nhỏ là được mẹ nàng bồi dưỡng sao?!

Kỳ thật ở mạt thế, tài nghệ cũng không được coi trọng nữa, điều mà trẻ em học được nhiều nhất từ khi sinh ra chính là kỹ năng sinh tồn, mẹ nàng lại là người cực thích đàn cổ, về sau nàng ở với mẹ nhiều năm nên mưa dầm thấm lâu, nếu không hôm nay quả thực là tự biến mình thành trò cười.

"Ở Thần vương phủ một năm rất nhàm chán" Diệp Tê Trì tùy tiện ném ra một lý do.

Lục Dữu có rất nhiều lời muốn nói nhưng không dám nói ra.

Dù chán thế nào cũng không gặp được Vương phi có tâm tình đánh đàn a?!

Hôm nay tự nhiên có thể đàn được, nàng còn tưởng rằng mình bị chúng tà.

"Con tự học?" Tần Mộng Hề kinh ngạc hỏi.

"Tất nhiên là không phải, là Thần vương chỉ dạy con." Diệp Tê Trì lại ném ra một lý do khác.

Lục Dữu thật sự muốn nói.

Thành thân một năm, Vương phi còn chưa gặp mặt Vương gia quá mười lần, làm sao có thể chỉ dạy Vương phi đánh đàn.

"Thần vương cầm kỹ khẳng định rất tốt." Tần Mộng Hề không khỏi cảm thán.

"Đại khái đi." Diệp Tê Trì cười.

Trong sách không hề nói về phương diện cầm kỹ của Tiêu Cẩn Hành là như thế nào, dù sao hắn ta có hào quang nhân vật chính, không gì không thể làm được.

"Không còn sớm nữa, người chuẩn bị sớm một chút đi." Diệp Tê Trì sợ tiếp tục nói bí mật liền sẽ bị bại lộ.

Tần Mộng Hề vẫn là có chút ngượng ngùng.

Diệp Tê Trì mang theo Lục Dữu rời đi.

Trên đường trở về, Lục Dữu không nhịn được hỏi, "Vương phi, rốt cuộc người như thế nào lại trở nên lợi hại như vậy?"

"Ngươi thích không?"

"Thích."

"Thích còn nói nhảm nhiều như vậy." Diệp Tê Trì tức giận, "Cẩn thận ta lại biến đổi trở lại như trước."

"....Nô tỳ về sau không bao giờ giám nhiều lời nữa."

Cứ coi như vậy đi.

Coi như sau khi Vương phi viên phòng xong, thăng thiên đắc đạo thành Phật đi!

........

Một Tiểu viện khác ở Thượng Thư phủ.

Chu Nhược Đường tức giận đến toàn thân run rẩy.

Bà ta biết yến hội đã kết thúc, nên đặc biệt hối lộ quản gia bên cạnh Diệp Chính Đức, làm ông nói với Diệp Chính Đức rằng bà ta hôm nay đã chịu kinh hách, muốn Diệp Chính Đức tới trong viện bồi bà ta.

Nhưng câu trả lời của bên kia đáp lại bà ta là Diệp Chính Đức đếm sân của Tần Mộng Hề.

Ít nhất đã mười năm, Diệp Chính Đức chưa từng bước vào sân của nữ nhân Tần Mộng Hề kia, đêm nay lại đột nhiên đi.

Cái con hồ ly tinh kia, hôm nay ăn mặc đẹp như vậy, bà ta nhìn liền biết là muốn câu dẫn Diệp Chính Đức.

Chu Nhược Đường tức giận đem đồ đạc trong phòng đều ném hết.

Bà ta đêm nay đặc biệt tắm cánh hoa, còn đặc biệt thay y sa quyến rũ, liền đợi Diệp Chính Đức tới hảo hảo hầu hạ ông ta một phen, làm ông ta quên đi mọi chuyện hôm nay bà ta làm ra, nhưng lại không ngờ rằng lại bị nữ nhân Tần Mộng Hề kia chặn đường!

Trong phòng, đám nha hoàn bị Chu Nhược Đường doạ sợ tới mức không giám thở mạnh.

Sau khi Chu Nhược Đường phát tiết xong, cố gắng bình tĩnh lại.

Nhiều năm như vậy rốt cuộc bà ta mới đạt được đến địa vị như hiện tại, tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc được.

Bà ta ra lệnh cho Bích Thanh, "Kêu Lam nhi tới đây."

"Dạ vâng." Bích Thanh vội vàng rời đi.

Diệp chỉ Lam đã ngủ.

Hôm nay nàng ta ở trong phòng khóc cả ngày, nàng ta chưa bao giờ mất mặt như vậy, về sau cũng không biết như thế nào gặp người, thật vất vả khóc mệt mỏi cuối cùng ngủ thϊếp đi, kết quả lại bị người đánh thức.

Diệp Chỉ Lam mang theo thức giận rời giường, duỗi tay tát xuống vài cái giáo huấn hạ nhân, sau đó mới miễn cưỡng đi theo Bích Thanh đến sân Chu Nhược Đường.

"Nương, đêm khuya thế này người gọi ta có việc gì?" Diệp Chỉ Lam có chút không vui.

"Cha ngươi đêm nay tới sân Tần Mộng Hề!" Chu Nhược Đường nghiến răng nghiến lợi nói.

"Cái gì?! Nữ nhân Tần Mộng Hề kia dựa vào cái gì?" Diệp Chỉ Lam cả người gần như nhảy dựng lên.

"Được rồi." Chu Nhược Đường tâm tình hiện tại vốn đã cực kì không tốt, nhìn đến Diệp Chỉ Lam kích động như vậy, tâm tình càng thêm bực bội, "Việc này không nên chậm trễ, nhất định phải gả ngươi cho Thần vương."

"Hiện tại?!" Diệp Chỉ Lam có chút không thể hiểu được.

"Nếu Diệp Tê Trì cùng Tần Mộng Hề còn giám như vậy đến khıêυ khí©h ta, ta liền cho các nàng biết thế nào sự lợi hại của ta!" Chu Nhược Đường trong mắt tràn ngập ác độc, bà ta đem kế hoạch chính mình nói cho Diệp Chỉ Lam.

Diệp Chỉ Lam nghe xong, liền khϊếp sợ không thôi.

Nàng ta nói, "Có thể chứ?"

"Ta đã bao giờ thất bại chưa." Chu Nhược Đường cười lạnh.

"Hôm nay......"

Chu Nhược Đường liếc mắt nhìn nàng ta một cái.

Diệp Chỉ Lam không giám nói tiếp nữa.

Chu Nhược Đường hung hăng nói, "Chính là khiến bọn họ một cái trở tay không kịp!"

"Ân." Diệp Chỉ Lam gật đầu.

Sâu trong nội tâm kỳ thật cũng chờ mong không thôi.

Nàng ta hiện tại muốn làm Diệp Tê Trì thân bại danh liệt.

Nàng ta muốn đem Diệp Tê Trì dẫm đạp xuống dưới lòng bàn chân, không bao giờ có thể đứng dậy được nữa.

"Ta hiện tại liền an bài, ngươi chở về chuẩn bị tốt một chút." Chu Nhược Đường nói làm liền làm.

Nhưng thật ra lại là người dứt khoát lưu tình.

"Được." Diệp Chỉ lam ngoan ngoãn đồng ý, "Hết thảy đều nghe theo nương an bài."

......

Diệp Tê Trì đi tắm nước nóng.

Nàng ngủ say quá, thiếu chút nữa là chết chìm ở thùng nước.

Loại quá độ tiêu hao thể lực này, về sau vẫn nên ít làm một chút.

Nếu ngày mai Diệp Chính Đức cùng Tần Mộng Hề tốt hơn, nàng mới có thể thở dễ dành hơn một chút.

Lục Dữu giúp Diệp Tê Trì thay váy lụa, đỡ nàng chuẩn bị lên giường.

"Vương phi, thứ tiểu thư cầu kiến." Ngoài cửa đột nhiên vang lên âm thanh truyền lời.

Diệp Tê trì nhíu mày.

Lúc này tới gặp nàng, thật đúng là phi gian tức đạo*.

* Đầy đủ : Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo! (Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp)

Lục Dữu đi theo Diệp Tê Trì mấy ngày này cũng thông minh hơn một chút, nàng vội vàng nói, "Vương phi, thứ tiểu thư khẳng định có gian trá."

"Giặc tới thì đánh, nước lên dâng nền." Diệp Tê Trì tỏ ra không sao cả.

Nàng nhưng thật ra muốn xem Diệp Chỉ Lam có thủ đoạn gì.

Thậm trí, nàng còn hy vọng thủ đoạn của nàng ta đa dạng một chút, như vậy thì mới có thể đủ nhanh để khiến hai mẹ con nàng "Tử vong!"

"Cho nàng ta vào." Diệp Tê Trì phân phó.

Lục Dữu mang theo lo lắng mở cửa.

Ngoài cửa, Diệp Chỉ Lam cung kính vô cùng đứng đó, trên tay bưng một cái khay, mặt trên tựa hồ có một chén canh, xa xa có thể ngửi được mùi canh gà nồng nặc.

Diệp Tê Trì bất động thanh sắc nhìn Diệp Chỉ Lam cẩn trọng bước vào.

Nàng ta trên mặt lộ ra bộ dáng vô tội, thanh âm cũng kiều nhu nghe có chút đáng thương, "Tỷ, muội tới xin lỗi tỷ. Hôm nay muội không cẩn thận rơi xuống hồ, khiến tỷ tỷ, còn có cha cùng mẫu thân mất mặt."

Diệp Tê Trì âm thầm cười một chút.

Nhận lỗi là giả, âm mưu quy kế lại là thật.