Chương 21: Mưu sách (4) ở chung phòng

Hôm sau.

Trời vừa sáng.

Trong viện đột nhiên một trận náo loạn.

Diệp Chinh Đức một đêm này ngủ rất ngon, ngày hôm qua yến khách đã đủ mệt mỏi, buổi tối lại đến tiểu viện Tần Mộng Hề....... Đã lâu không có như vậy mất khống chế.

"Ai ở bên ngoài làm ầm ĩ?!" Diệp Chính Đức uy nghiêm nói.

Trương ma ma ngoài cửa vội vàng bẩm báo, "Là Chu di nương cầu kiến."

Diệp Chính Đức trên mặt lộ ra vẻ chán ghét không chút nào che dấu.

Ông quay đầu liếc nhìn Tần Mộng Hề bên cạnh, nhìn bà giờ phút này cũng bị đánh thức, ông ánh mắt ôn nhu, "Tối qua ngươi vất vả rồi, ngủ thêm một lát đi, ta ra ngoài xem chuyện gì xảy ra."

Tần Mộng Hề gật đầu, tối hôm qua xác thật thân thể bà không chịu nổi, hiện tại không thể dậy nổi, đương nhiên sáng sớm cũng không muốn nhìn thấy Chu Nhược Đường.

Diệp Chính Đức vẫy tay làm nô tỳ giúp ông thay y phục, vừa ra cửa liền nhìn thấy Chu Nhược Đường hốc mắt đỏ bừng đang đợi ông.

Chu Nhược Đường nhìn thấy Diệp Chính Đức, vội vàng tiến lên nức nở nói, "Lão gia, Lam nhi mất tích."

Diệp Chính Đức đang muốn phát giận, nghe Chu Nhược Đường nói như vậy, nhất thời sửng sốt.

"Hôm qua Lam nhi trượt chân rơi xuống nước, sau khi trở về vẫn luôn khóc lóc không ngừng, nói về sau không muốn gặp người nữa, hôm qua ta đã khuyên bảo thật lâu, ta còn cho rằng nàng đã suy nghĩ cẩn thận, nào biết rằng sáng sớm nay nha hoàn liền tới nói không thấy Lam nhi. Da mặt Lam nhi vẫn luôn mỏng, ta lo lắng có thể hay không trong lòng nàng nghĩ luẩn quẩn muốn tìm đường....." Lời còn chưa dứt, nước mắt liền rơi xuống.

Dù sao Diệp Chỉ Lam vẫn là nữ nhi Diệp Chính Đức yêu thương mười mấy năm, nghe Chu Nhược Đường nói như vậy cũng có chút lo lắng.

Ông ra lệnh cho toàn bộ hạ nhân trong nhà nhanh chóng đi tìm, chính mình cũng dẫn theo Chu Nhược Đường ở trong Thượng Thư phủ tìm kiếm.

Tìm kiếm một vòng, cũng kinh động đại bộ phận khách khứa chưa rời đi.

Toàn bộ người trong Thượng Thư phủ đều tìm Diệp Chỉ Lam.

"Còn nơi nào chưa đi tìm." Nửa canh giờ qua đi, Diệp Chính Đức nhịn không được nữa hướng về phía hạ nhân lớn tiếng nói.

"Hồi bẩm lão gia, cũng chỉ có sân Vương gia và Vương phi là không có tìm."

Diệp Chính Đức hơi do dự.

Chu Nhược Đường ở bên cạnh khóc sướt mướt, "Lão gia....."

"Trước đi sân Vương phi." Diệp Chính Đức nhanh chóng quyết định.

Trực tiếp dẫn người đi thẳng đến sân của Diệp Tê Trì.

Chu Nhược Đường âm thầm cười lạnh.

Tưởng tượng trong chốc lát sẽ nhìn thấy hình ảnh kia, bà ta không khỏi hưng phấn.

Diệp Chính Đức kêu người đi thông báo, nhưng trong viện lại không có phản hồi.

Diệp Chính Đức cắn răng, trực tiếp đẩy cửa sân bước vào.

Trong viện không một bóng người.

Đi đến cửa khuê phòng, Diệp Chính Đức gõ cửa.

Không ai đáp lại.

Ông có chút nóng nảy, nhưng cũng không giám trực tiếp đá cửa đi vào.

"Lão gia, để ta vào nhìn xem, đều là nữ nhi gia." Chu Nhược Đường xung phong nói.

Diệp Chính Đức gật gật đầu, sau đó sai người trực tiếp mở cửa.

Cánh cửa vừa mở ra, Chu Nhược Đường liền nhanh chóng bước vào.

Bà ta kích động đi thẳng đến giường kéo rèm ra, đang lúc hưng phấn đến cực điểm, lại đột nhiên nhìn thấy trên giường không có một bóng người!

Sao có thể?!

Người trốn đi đâu rồi?!

Chu Nhược Đường nôn nóng tìm kiếm xung quanh.

Diệp Chính Đức ở bên ngoài chờ đến phiền lòng, "Vương phi có ở bên trong không?"

Chu Nhược Đường tìm một vòng, xác định không tìm thấy Diệp Tê Trì, bà ta cắn răng nói: " Vương phi không có ở đây, trong phòng không có ai cả."

Sắc mặt Diệp Chính Đức lập tức thay đổi.

Sáng sớm, hai cái nữ nhi đều không tìm thấy?!

Ông ta không tin liền đâm quỷ!

"Lão gia, còn có tiểu viện Vương gia." Hạ nhân ở bên cạnh nhắc nhở.

Diệp Chính lập tức xoay người nhanh chóng rời đi.

Chu Nhược Đường không cam lòng liếc nhìn lần nữa, cắn răng đi theo sau Diệp Chính Đức.

Trong lòng tuy rằng mang theo nghi hoặc, nhưng trước cứ mặc kệ, hiện tại cần phải xác nhận Lam nhi cùng Thần vương có quan hệ lại nói.

Vốn dĩ bà ta chỉ định dùng cách này để làm Lam nhi leo lên giường Thần vương, buộc Thần vương không thể không nạp Lam nhi. Chẳng qua Diệp Tê Trì cùng Tần Mộng Hề thật sự chọc giận bà ta, nên bà ta mới nghĩ đến việc khiến họ phải trả giá!

Đoàn người đi thẳng đến tiểu viện Tiêu Cẩn Hành.

"Vương gia, vi thần cầu kiến." Ngoài cửa, Diệp Chính Đức vẫn rất cung kính.

Cánh cửa mở ra.

Tiểu Ngũ vẻ mặt lạnh nhạt đi ra ngoài, "Vương gia còn đang nghỉ ngơi, Thượng Thư đại nhân vẫn là đừng quấy rầy."

"Ta thật sự là có chuyện quan trọng cần gặp Vương gia."

"Đợi Vương gia tỉnh dậy, ta chắc chắn sẽ bẩm báo."

Diệp Chính Đức có chút do dự.

Theo lý mà nói, Diệp Chỉ Lam không có khả năng ở trong sân của Thần vương được.

Chu Nhược Đường nhìn thấu tâm tư của Diệp Chính Đức, bà ta không quan tâm đột nhiên chạy vọt vào trong viện.

Tiểu Ngũ cố ý tỏ ra không hề ngăn cản Chu Nhược Đường.

Diệp Chính Đức nhìn thấy Chu Nhược Đường chạy vọt vào, bất đắc dĩ cũng đi vào theo.

Chu Nhược Đường trực tiếp đẩy cửa phòng ngủ Tiêu Cẩn Hành, dù sao bà ta hiện tại làm cái gì chỉ cần quy kết vì sốt rột tìm nữ nhi là được.

Bà ta vọt tới sau tấm bình phong, vươn tay xốc tấm rèm ra.

Vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy Thần vương cùng nữ nhi ngủ trên một chiếc giường, lại không nghĩ rằng.... Tiêu Cẩn Hành cùng Diệp Tê Trì lại cùng nhau nằm trên giường lớn!

Sao có thể?!

Diệp Tê Trì sao có thể cùng Thần Vương ngủ chung?!

Vậy Diệp Chỉ Lam đã đi nơi nào?!

Chu Nhược Đường kích động, làm Diệp Chính Đức cũng đi theo vào trong phòng ngủ.

Diệp Tê Trì nhìn đến một đám người đi vào, giả bộ đã chịu kinh hách hét lên một tiếng, nàng nhanh chóng trốn vào dưới chăn, gắt gao dựa vào người Tiêu Cần Hành.

Tiêu Cẩn Hành sắc mặt tối sầm, nghiêm mặt quát người đi vào: "Ra ngoài!"

Diệp Chính Đức tự nhiên cũng nhìn thấy hai người trên giường, lúc này vội vàng kéo Chu Nhược Đường cách đó vài bước, trực tiếp quỳ xuống, "Vương gia, mạo phạm đến ngài cùng Vương phi, vi thần tội đáng muôn chết"

"Đã xảy ra chuyện gì, mà làm nhạc phụ đại nhân mới sáng sớm đã hưng sư động chúng*?" Tiêu Cẩn hành cách tấm rèm hỏi.

Hưng sư động chúng: đại ý là triệu tập lực lượng, ở trong này là việc nhỏ cũng không cần phải kêu gọi hết mọi người làm gì.

Diệp Chính Đức đem tình huống nói ra hết.

"Nhạc phụ đại nhân tìm nữ nhi sốt ruột, hôm nay làm việc lỗ mãng cũng là việc ngoài ý muốn, bổn vương cũng không so đo. Bất quá nơi này không có thứ tiểu thư, thỉnh nhạc phụ đại nhân đi nơi khác tìm."

"Đúng vậy, vi thần liền cáo lui." Diệp Chính Đức vội vàng lôi kéo Chu Nhược Đường rời đi.

Chu Nhược Đường không cam lòng.

Bà ta đến bây giờ đều không tin, trên giường là Diệp Tê Trì chứ không phải Diệp Chỉ Lam?!

Nhưng lại nề hà Diệp Chính Đức đang hung hăng túm, hơn nữa Thần vương bày tỏ thái độ, bà ta cũng không giám quá mức làm càn.

Chỉ là không tình nguyện rời đi.

Trong phòng, rất nhanh chỉ còn dư lại hai người Tiêu Cẩn Hành cùng Diệp Tê Trì.

"Còn chưa lui ra?!" Tiêu Cẩn Hành ra lệnh người đang nằm trong chăn.

Diệp Tê Trì không vui.

Nàng xốc chăn lên, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Cẩn Hành, nàng khó chịu lẩm bẩm, "Quy mao*!"

*Cái này mình cũng không hiểu.

"Ngươi nói cái gì?" Tiêu Cẩn Hành hai mắt nheo lại.

"Khen ngươi lớn lên soái." Diệp Tê Trì cười, ý đồ lấy lòng hắn.

Tiêu Cẩn Hành rõ ràng không tin, giờ phút này sắc mặt tựa hồ lạnh hơn một chút, nhìn thoáng qua chính là đối nàng ghét bỏ.

Diệp Tê Trì không nói nên lời, nàng tức giận đứng dậy nói: "Người có phản ứng thể xác không phải là ta!"