Chương 23: Bi kịch của hai mẹ con Chu Nhược Đường

Diệp Chính Đức tức giận quát lớn, xà nhà tựa hồ rung chuyển, "Đem cẩu nô tài ra ngoài dùng gậy đánh đến chết cho ta!"

"Lão gia tha mạng, lão gia tha mạng, nô tài thật sự không biết như thế nào sẽ ở trên giường thứ tiểu thư, nô tài thật sự không biết...." Trương Tam vừa nghe thấy mình sẽ bị đánh chết, sợ tới mức vội vàng quỳ xuống đất bò đến trước mặt Diệp Chính Đức xin tha.

Diệp Chính Đức một chân hung hăng đá Trương Tam.

Gia đinh nhanh chóng muốn kéo Trương Tam ra ngoài.

Liền nghe thấy Diệp Tê Trì nói, "Cha đem hắn đánh chết, về sau muội muội làm sao bây giờ?"

Diệp Chính Đức ngẩn ra.

Trinh tiết của nữ tử rất quan trọng, một khi bị vấy bẩn, chỉ có thể gả đi hoặc là chết trong tủi nhục.

Chu Nhược Đường cùng Diệp Chỉ Lam vừa nghe Diệp Tê Trì nói như vậy, liền biết nàng là đang có ý gì.

Chu Nhược Đường vội vàng nói, "Lam nhi tuyệt đối không có khả năng gả cho tên súc sinh này!"

"Ta thà chết cũng sẽ không gả cho hắn, thà chết cũng không cùng người như vậy ở bên nhau!" Diệp Chỉ Lam suy sụp mà hét lên.

Diệp Chính Đức tức giận đến toàn thân run rẩy.

Ai sẽ nguyện ý đem nữ nhi gả cho một cái nô tài, nhưng chuyện tới nước này, căn bản không còn lựa chọn nào khác.

"Cha, hiện tại di nương cùng muội muội đều đang nổi nóng, người bây giờ không thể mất đi lý trí." Diệp Tê Trì bộ dáng rất có cái nhìn.

Cũng chỉ có thể đem Diệp Chỉ Lam đuổi ra khỏi gia môn, Diệp Chỉ Lam mới có thể hoàn toàn an phận, nếu để nàng ta ở lại thượng thư phủ, thì chính là một tai hoạ.

Diệp Chính Đức hung hăng nói, "Đem Trương Tam kéo ra ngoài đánh hai mươi trượng!"

Ông ta không đánh chết Trương Tam, hiển nhiên chính là thoả hiệp.

Chỉ là không cam lòng cho nên cần thiết xả giận.

Trương Tam bị gia đinh kéo ra ngoài.

Trong khuê phòng nô tài cùng nô tỳ cũng đều thức thời mà lui xuống.

Diệp Chỉ Lam vẫn luôn khóc lóc không ngừng, khóc đến tê tâm liệt phế.

Chu Nhược Đường cũng tức giận gần chết, đối với loại đả kích này, trên thiên hạ có mấy người có thể thừa nhận được.

"Chọn một ngày tốt, đem người gả đi ngay lập tức." Diệp Chính Đức nghiến răng nghiến lợi nói.

"Không, cha, ta không muốn gả cho cẩu nô tài Trương Tam, ta thà chết cũng không gả cho hắn...."

"Vậy đi chết đi." Diệp Chính Đức hướng về phía Diệp Chỉ Lam mắng, "Ta, Diệp Chính Đức coi như không có cái nữ nhi như ngươi."

Diệp Chỉ Lam chưa bao giờ bị Diệp Chính Đức mắng như vậy, ủy khuất đến nước mắt chảy ròng ròng.

"Còn ngươi, hảo hảo quản giáo nữ nhi cho thật tốt! Trước không đem chuyện này an bài cho thoả đáng, cũng đừng xuất hiện trước mặt ta." Diệp Chính Đức đem lửa giận phát tiết lên người Chu Nhược Đường, ném xuống một câu sau đó liền rời đi.

Chu Nhược Đường cắn răng chịu đựng.

Diệp Tê Trì cũng theo sau Diệp Chính Đức, trước khi rời đi còn quay đầu lại nhìn thoáng qua Chu Nhược Đường cùng Diệp Chỉ Lam trên mặt mang theo nụ cười của người chiến thắng trực tiếp khiến hai mẹ con Chu Nhược Đường hỏng mất.

"A! Diệp Tê Trì, ta muốn gϊếŧ ngươi, nhất định chính là ngươi giở trò quỷ...." Diệp Chỉ Lam thét chói tai.

Nàng ta không thể chấp nhận việc bị Diệp Tê Trì tính kế đến nước này.

Chu Nhược Đường cũng vô cùng tức giận.

Không chỉ không có giống như bà ta mong muốn, mà còn gieo gió gặp bão, bà ta thật vất vả ở Thượng Thư phủ đạt đến địa vị như bây giờ, lại bởi vì hôm nay mà thất bại trong gang tấc.

"Nương, ta không có có khả năng gả cho Trương Tam, người hãy nghĩ biện pháp cho ta, người hãy nghĩ....."

"Bang!" Chu Nhược Đường hung hăng tát một cái lên mặt Diệp Chỉ Lam.

Diệp Chỉ Lam trực tiếp bị đánh ngốc.

"Đồ vô dụng!" Chu Nhược Đường rốt cuộc không che giấu nổi cơn thịnh nộ.

"Nương...."

"Ngươi không gả cho Trương Tam thì gả cho ai?!"

"Nương, sao người có thể nói với ta như vậy, sao người có thể....." Diệp Chỉ Lam khóc lóc thảm thiết.

"Hoặc là chuẩn bị thành thân cho ta, hoặc là cho ngươi tự đi tìm đường chết." Chu Nhược Đường đối với nữ nhi chính mình không có một tia thương xót.

Diệp Chỉ Lam khó tin nhìn Chu Nhược Đường.

Tổn thương về cả thể xác lẫn tinh thần, khiến nàng ta suy sụp tới cực hạn!

Bên ngoài phòng.

Diệp Tê Trì sải bước đuổi theo bước chân Diệp Chính Đức.

"Cha."

Diệp Chính Đức dừng chân, vẫn còn tức giận không thôi.

"Người tức giận như vậy sẽ ảnh hưởng đến thân thể." Diệp Tê Trì quan tâm nói, "Muội muội chung quy vẫn sẽ phải gả đi. Tuy rằng không được như mong muốn, nhưng may mắn lấy điều kiện của gia đình chúng ta, sau khi muội muội gả cho Trương Tam, ít nhất sẽ không bị nhà chồng ủy khuất."

Diệp Chính Đức thở dài nặng nề, "Tê nhi, trước kia cha luôn cảm thấy ngươi cái gì cũng đều không bằng muội muội, luôn đối với ngươi cái gì cũng bắt bẻ. Nhưng hiện tại lại không nghĩ rằng, ngươi so với muội muội có tiền đồ hơn rất nhiều. Ta thật là hối hận lúc trước đối với ngươi không để bụng."

"Cha không thể nói như vậy, ta khi còn nhỏ ngu dốt, cha nóng vội cũng là phải. Ta cùng muội muội đều là nữ nhi của cha, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, Tê nhi biết điều đó." Một phen lời nói của Diệp Tê Trì thực sự là cấp đủ mặt mũi cho Diệp Chính Đức.

Diệp Chính Đức cuối cùng cũng có chút an ủi.

Hôm nay Diệp Chỉ Lam thiếu chút nữa thực sự là làm ông tức chết.

Diệp Chính Đức cười cười nói, "Ngươi nói những lời này, cha trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn một chút."

"Di nương hẳn là đang rất bận rộn với việc muội muội thành thân." Diệp Tê Trì không chút để ý đem đề tài cố ý dời đi.

Vừa nói đến chuyện này, sắc mặt Diệp Chính Đức lập tức trầm xuống.

"Ta lần này trở về nghe nói, chuyện lớn nhỏ ở nội phòng đều là do di nương phụ trách, di nương bận rộn với hôn sự của muội muội như vậy, còn phải quản lí toàn bộ nội phòng thì cũng là quá vất vả đi." Diệp Tê Trì lo lắng nói.

Diệp Chính Đức làm quan nhiều năm như vậy, nếu ở triều chính không biết xem mặt đoán ý thì đã sớm bị kéo xuống đài, tự nhiên ông lập tức liền hiểu ý tứ trong lời nói của Diệp Tê Trì.

Cũng là lúc trước ông cùng Tần Mộng Hề giận dỗi.

Tần Mộng Hề đối ông ta lạnh lẽo, ông ta liền cố ý dung túng cho Chu Nhược Đường quyền lực, sau này Chu Nhược Đường xác thật làm ông ta vui vẻ, dần dà cũng ngầm đồng ý.

Hiện tại nghĩ đến Chu Nhược Đường mang đến cho ông ta nhiều rắc rối như vậy, lại nghĩ tới đêm qua cùng Tần Mộng Hề ân ái vui vẻ như vậy, ông ta lập tức đồng ý, "Một cái thϊếp thất có tư cách gì quản lý nội phòng, xem nàng ta đem nội phòng làm đến chướng khí mù mịt. Tê nhi yên tâm, chuyện nội phòng, cha biết cách xử lý."

"Vẫn là cha thâm minh đại nghĩa." Diệp Tê Trì vội vàng lấy lòng.

Đúng lúc này.

Một cái gia đinh hấp tấp vội vàng chạy đến, đầy mặt nôn nóng nói, "Lão gia, không xong rồi, thiếu gia bị người giam ở sòng bạc, nói rằng thiếu gia đánh bạc thua rất nhiều ngân lượng, hiện tại muốn lão gia lấy ngân lượng đi chuộc người!"

"Cái gì?!" Diệp Chính Đức rống giận.

Vất vả lắm mới áp xuống cơn phẫn nộ, giờ phút này nháy mắt lại tăng vọt.

Diệp Tê Trì một khắc kia cũng ngẩn ra một chút.

Diệp Duẫn Nam bắt đầu đánh bạc từ khi nào?!

Hắn từ nhỏ đi theo Diệp Chính Đức lớn lên ở tiền viện, nên không có bị Chu Nhược Đường ảnh hưởng, còn tính quy quy củ củ, tam quan tạm chấp nhận.

Chết tiệt!

Diệp Tê Trì đột nhiên giật mình một cái.

Trong sách nhiều chi tiết về vai phụ được đề cập đến rất sơ lược, nàng thiếu chút nữa đã quên, lúc trước sở dĩ cả một nhà Diệp Chính Đức bị Sở vương thu phục về tay sớm như vậy, cũng là bởi vì hắn ta sử dụng mưu kế.

Diệp Chính Đức giờ phút này thiếu chút nữa liền hôn mê bất tỉnh.

Hôm nay vốn dĩ đã gặp đả kích chí mạng từ chỗ Chu Nhược Đường, nhanh như vậy lại tới một cái nữa, đối với số tuổi của ông ta liền rõ ràng có chút chịu đựng không nổi.

Diệp Tê Trì nhanh chóng quyết định, "Cha, để ta đi xem!"