Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Sách, Nữ Phụ Pháo Hôi Phát Điên Rồi

Chương 24: Bọn họ là ai?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 24: Bọn họ là ai?

Hai người đi dạo không biết bao lâu, cho đến khi trên tay những người giúp việc phía sau chất đầy đồ, Thẩm Tri Dao vẫn tràn đầy ý chí chiến đấu, không biết mệt mỏi.

Loại chuyện mua sắm này, mua nhiều ít không quan trọng, quan trọng là phải tận hứng!

“Thiếu phu nhân, đã tám giờ, nơi này sắp đóng cửa.”

Thẩm Tri Dao liếc nhìn đồng hồ “Đã tám giờ rồi?”

“Đúng vậy, thiếu phu nhân!”

Mấy người giúp việc phía sau chân đều đã mỏi nhừ. Trước đây sao bọn họ lại không biết cao ốc Thanh Nguyệt lớn như vậy! Hai chân bọn họ muốn phế luôn rồi.

Thẩm Tri Dao vẻ mặt tiéc hận. Cô còn muốn mua thêm mấy đôi giày nữa cơ! À không, ngoài giày dép, những mặt hàng khác cô đều muốn….

Diệp Cẩm Nhiên hỏi “Mua chưa đủ sao?”

Thẩm Tri Dao gật đầu “Đúng vậy! Tôi còn chưa mua giày đâu!”

Diệp Cẩm Nhiên rút điện thoại từ trong túi ra, bước sang một bên gọi điện.

Chờ đến khi quay lại, hắn nhìn cô nói “Hôm nay giờ làm việc của Thanh Nguyệt kéo dài đến mười hai giờ, muốn mua cái gì tiếp tục chọn đi.”

? ? ? Thẩm Tri Dao hoàn toàn khϊếp sợ

“Anh đừng nói với tôi Thanh Nguyệt là sản nghiệp của anh nhé?”

Sao mà sản nghiệp của hắn có thể nhiều đến như vậy!

Diệp Cẩm Nhiên buồn cười: “Đương nhiên không phải. Chẳng qua tòa cao ốc Thanh Nguyệt này là Diệp gia cho bọn họ thuê lại. Huống chi, tôi đến đây, chuyện tốt như vậy bọn họ chẳng phải nên kéo dài thời gian làm việc sao?”

Cùng lúc đó, cửa hàng trưởng của tất cả cửa hàng đều tụ tập lại đây.

Tổng giám đốc: “Hôm nay thời gian mở cửa của tất cả cửa hàng sửa thành mười hai giờ. Trước mười hai giờ ai cũng không thể rời khỏi. Có khách hàng lớn đến.”

Chủ cửa hàng trang sức nào đó: “Có phải vị khách mua ‘Trái tim chuộc tội’ vừa rồi không! Tôi vừa nghe tiểu Lệ nói ‘Trái tim chuộc tội’ đã bán rồi!!!”

Chủ cửa hàng O.R: “Tiểu Lệ cái gì, nói bao lần rồi, gọi tôi là Annie.”

Chủ cửa hàng một thương hiệu nào đó: “Trời ạ, bảo bối ‘Trái tim chuộc tội’ của tôi đã bị mua rồi? Rốt cuộc là ai!!!”

Chủ cửa hàng Tom Ford: “Túi trong tiệm chúng tôi đã bị mua gần hết, hẳn là cùng một người đi!”

Chủ cửa hàng thương hiệu nào đó “Một nam một nữ, đeo khẩu trang có đúng không? Nhìn thoáng qua bọn họ rất có khí chất a a a a”

Chủ cửa hàng O.R: “Đúng đúng đúng, phía sau còn có rất nhiều người giúp việc. Đây là công tử nhà giàu nào dẫn theo bạn gái đến đây mua sắm vậy! Hào phóng quá đi!”

Chủ cửa hàng Tom Ford: “Các ngươi có phát hiện, ánh mắt người đàn ông nhìn cô gái rất cưng chiều hay không? Tuy rằng không nhìn rõ mặt, nhưng cảm giác rất tao nhã.”

Chủ cửa hàng thương hiệu nào đó “+1, tôi cũng thấy. Dáng người cô gái kia cũng đẹp lắm, khiến tôi rất muốn xem mặt!”

Chủ cửa hàng thương hiệu nào đó: “@tổng giám đốc, bọn họ là ai! Có thể tiết lộ cho chúng tôi được không?”

Chủ cửa hàng O.R: “Đúng đúng! Lần trước Khang đại thiếu đến cũng chỉ đóng cửa muộn hai mươi phút. Lần này là ai mà trực tiếp mở cửa đến mười hai giờ thế!”

Tổng giám đốc “Không thể tiết lộ thông tin khách hàng. Đây là yêu cầu của khách. Nhất định phải đón tiếp bọn họ thật tốt, khách sáo, phục vụ luôn tươi cười biết chưa! Đem mấy cái tâm tư ngại bần yêu phú kia đều thu hồi hết cho tôi.”

Các chủ cửa hàng: “…”

Trong văn phòng, tổng giám đốc nhìn đám người đang đi mua sắm thông qua camera giám sát, khóe miệng cười kéo đến mang tai.

Trời ơi! Không nghĩ đến vị Cẩm gia vô cầu vô dục kia lại dẫn theo phu nhân đến mua sắm/

Chỉ thêm vài giờ làm việc đã đủ lợi nhuận cả một năm cho bọn họ.

Nhưng mà không phải đều nói, vị gia và vợ tình cảm không tốt sao?

Sao hôm nay có thể hào phòng dẫn ra ngoài mua sắm? Hơn nữa xem ra, còn đối với cô rất tốt?

Lời đồn bên ngoài không nhất định chuẩn, về sau nếu một mình cô gái này đến, cũng phải tiếp đón tốt.

Tổng giám đốc: “Sau này nếu cô gái này ghé vào cửa hàng nào, phải đưa ra mức phục vụ cao nhất, ngàn vạn không được đắc tội cô ấy, biết chưa?”

Các chủ cửa hàng: “Đã hiểu.”

Nhìn bọn họ đồng loạt trả lời, tổng giám đốc suy nghĩ một chút rồi gửi tin nhắn cho Diệp Cẩm Nhiên “Nếu có điều gì khiến ngài chưa hài lòng, ngài nói thẳng. Tôi sẽ đi phê bình bọn họ.”

Diệp Cẩm Nhiên: “…”

Nhìn tin nhắn wechat của tổng giám đốc Thanh Nguyệt, hắn yên lặng ấn vào xem.

Người nịnh bợ hắn không phải ít, nhưng chân chó đến như vậy, quả thực rất ít.

Thẩm Tri Dao nhìn hắn: “Sao thế? Công ty có việc?”

Diệp Cẩm Nhiên lắc đầu: “Không có việc gì?”

Thẩm Tri Dao thấy thế, chỉ vào một cửa hàng búp bê cách đó không xa: “Đi, shopping.”

Cô rất thích thú nhồi bông. Khi còn nhỏ, mẹ đã làm một con cho cô. Cô vui vẻ đến mức đi đâu cũng cầm theo.

Sau đó không cẩn thận làm rơi xuống hồ, cô còn buồn thật lâu.

Lớn lên đi làm, tuy rằng công việc bận rộn, nhưng vẫn thu thập không ít gấu bông.

Mặc dù không có con nào có thể mang lại cảm giác như lúc nhỏ, nhưng cô vẫn có đam mê đối với việc sưu tầm này.

Đại khái là muốn bù đắp những tiếc nuối thời nhỏ

Vừa bước vào cửa hàng, một nhân viên mặc trang phục đáng yêu lập tức bước đến “Chào cô, rất hân hạnh được đón tiếp cô. Xin hổi cô thích cái gì? Tùy tiện xem thử!”

Khác với những cửa hàng thiết kế hoa lệ lạnh như băng, cửa tiệm bíp bê tuy diện tích không lớn, nhưng trang trí ấm áp vô cùng.

Giống như một căn nhà gỗ nhỏ trong truyện cổ tích.

Hai mắt Thẩm Tri Dao sáng lên nhìn con búp bê trên kệ “Thật đáng yêu!”

Bất kể cái nào cũng đều được làm tỉ mỉ và đáng yêu, mỗi con lại có một cái riêng.

Ngón tay xinh đẹp trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve con thỏ nhỏ, ánh mắt chìm trong dải ngân hà: “Tôi lấy cái này.”

Nhân viên cửa hàng nhìn Thẩm Tri Dao: “Ánh mắt tiểu thư này thật tốt. Đây là chú thỏ phiên bản giới hạn, cả tiệm chỉ có 1 con.”

Thẩm Tri Dao nhìn con thỏ nhỏ mặc váy màu hồng nhạt: “Ừ, lấy cho tôi.”

Nói xong không đợi Diệp Cẩm Nhiên lấy thẻ ra, Thẩm Tri Dao từ trong túi lấy ra thẻ của mình đưa cho nhân viên cửa hàng “Quẹt thẻ đi!”

Diệp Cẩm Nhiên hơi bất ngờ “Không cần tôi thanh toán nữa?”

Thẩm Tri Dao gật đầu: “Ừm, cái này không cần?”

Diệp Cẩm Nhiên cười “Vì sao lại không cần? Lý do?”

Thẩm Tri Dao nhìn hắn một cái “Bí mất!”

Cô mới không nói cho hắn biết. Nếu sau này cô và Diệp Cẩm Nhiên cãi nhau, nghĩ đến con thỏ này là Diệp Cẩm Nhiên mua, trong lòng sẽ càng khó chịu, Đây là món đồ cô thích nhất đó!

Không giống các món đồ khác không thích cũng không sao, nhưng con thỏ này thì không được!

Diệp Cẩm Nhiên biết cô có tâm tư riêng, tuy rằng không rõ là cái gì, chỉ là một con búp bê mà thôi. Cô thích liền để cô tự mua đi.

“Vâng, cô đã tiêu 5.628 tệ. Thẻ của cô đây!”
« Chương TrướcChương Tiếp »