Chương 16: Hạ Gia Giàu Có

Trong căn biệt thự sang trọng, bên trong khu vườn ngập tràn hoa hồng, Hạ Ương ôm một chú chó husky vuốt ve dịu dàng, cuối cùng hướng về ống kính nở một nụ cười hoàn hảo nói: “Hy vọng sau này mọi người có thể phân biệt đúng sai, không thể tấn công người khác vì về một số điều vô căn cứ, sẽ rất tổn thương người đó, được rồi, tạm biệt mọi người."

Sau khi quay xong, khuôn mặt tươi cười ngọt ngào bỗng trở nên u ám, ném con chó trong tay xuống đất, nhưng bởi vì con chó bị tiêm thuốc, không có sức tấn công, chỉ sủa một tiếng trầm thấp.

Hạ Ương lấy khăn giấy ra lau tay vừa ôm con chó, cau mày nói với mẹ Trần: "Chăm sóc nó, đừng để nó chết."

Mẹ Trần thận trọng đáp ứng, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi, bà đưa điện thoại vừa quay đoạn video: "Tiểu thư, điện thoại của cô."

Hạ Ương đưa tay nhận lấy, đúng lúc có điện thoại gọi tới, cô hơi cau mày nhưng vẫn nghe máy.

"Hạ Ương, con làm gì vậy, gây ra chuyện lớn như vậy, con biết sự nghiệp của mẹ đang trên đà phát triển, không có chỗ cho sai lầm," mẹ Hạ Ương, Lam Nguyệt thản nhiên nói: "Làm chuyện xấu còn bị người khác quay lại, đồ ngu."

Bàn tay Hạ Ương cầm máy tính bảng từ từ siết chặt lại, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, cô cụp mắt xuống, dùng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể nói: “Xin lỗi, con sẽ xử lý tốt.”

"Mỗi ngày luyện violin sáu tiếng không thể bị gián đoạn, nếu không thể giành được vị trí thứ nhất trong cuộc thi violin quốc tế này, thì phải thôi học, đến trường âm nhạc mà mẹ đã đăng ký cho con." Lam Nguyệt nói thêm.

"Dạ." Hạ Ương lạnh lùng trả lời, một lát sau bà cũng không nói thêm gì về việc mặc thêm quần áo hay bất cứ điều gì mà những người mẹ bình thường vẫn làm với con mình, lập tức cúp máy.

Hạ Ương cười lạnh, chỉ là một người máu lạnh, cô học violin, vì bà ta bắt cô học, nếu học không tốt sẽ bị đánh, trong mắt người ngoài, cô giống như một cô công chúa nhỏ được cưng chiều trong một gia đình giàu có, nhưng thật ra cũng chỉ là một công cụ để nâng cao danh tiếng cho bà ta, cô từng ngây thơ nghĩ mẹ cô làm vậy là vì muốn tốt cho cô, nhưng sau này, để có thể lấy được một bộ phim điện ảnh, bà ta điên đến mức muốn gả cô cho một ông già dâʍ đãиɠ.



Người phụ nữ đó thật độc ác, mọi người đều phải nỗ lực rất nhiều mới có thể vào được Hạ gia, cô được sinh ra chính là người phụ nữ đó đánh thuốc mê người cha trung niên chưa có con của cô, sau đó bí mật lên kế hoạch cho một vụ tai nạn xe hơi, khiến người đàn ông qua đời, như vậy con gái bà trở thành người thừa kế duy nhất của Hạ gia.

Sau đó, hai trưởng lão nhà họ Hạ không còn cách nào khác đành phải đưa Lam Nguyệt vào. Cô, Hạ Ương, cũng trở thành tiểu công chúa của nhà họ Hạ giàu có, dù sao cô cũng là huyết thống duy nhất, đứa con trai duy nhất đã chết, họ đối xử với cô rất tốt vì cô là người thừa kế duy nhất, nhưng sau này, lại muốn bắt rể sinh con trai, sau đó giao hết tài sản cho đứa con trai của cô, Hạ Ương cũng đoán được, đến lúc đó cũng là lúc cô và mẹ cô bị đuổi ra ngoài.

Còn mẹ cô thì đang tranh giành với hai ông già để tranh đoạt một phần tài sản.

Hạ Ương nhếch mép cười lạnh, bây giờ cô không thể bắt hai ông bà già đó ký vào di chúc, vậy nên trước mắt cứ chi tiêu lãng phí, còn người được gọi là mẹ cô, từ lâu cô cũng coi như một người xa lạ, tài sản của Hạ gia, cô nhất định phải có.

Hạ Ương đăng video, một video tẩy trắng do cô cố ý quay.

Sau đó mặc một chiếc áo khoác trắng sang trọng, đeo kính râm, bỏ vài tấm thẻ atm vào chiếc ví nhỏ, rồi đi tìm Lâu Trạch.

"Có chuyện gì vậy?" Hạ Ương được đón vào phòng Lâu Trạch, tháo kính râm xuống, lộ ra một đôi mắt tức giận, giây tiếp theo giơ tay ném điện thoại vào người hắn.

Lâu Trạch vô thức ôm lấy chiếc điện thoại ném vào mình, điện thoại đập thẳng vào ngực hắn, sau khi giữ lấy, ngực hắn đau nhức, tức giận đến mức hét lên: “Bị điên à, đừng tưởng cô là nhà tài trợ của tôi, thì lão tử đây không dám đánh cô."

“Tôi đưa tiền cho anh, nhưng anh lại không xóa video ba năm trước,” Hạ Ương ngữ điệu càng ngày càng lạnh lùng, “Anh muốn chết à?”

Lâu Trạch bối rối nhìn đoạn video xuất hiện trên điện thoại, đôi mắt từ từ mở to, "Tôi, lúc đó tôi đã xóa rồi."

Sau khi nghĩ tới điều gì đó, có chút lúng túng nói: "Quên mất, quên xóa bản sao lưu."



Hắn vội nói: "Tôi lúc đó cũng thêm mật khẩu sao lưu, ngoại trừ thần chết không ai có thể phá được." Hắn rất tự tin về khả năng của mình, danh tiếng thứ hai thế giới trong giới hacker không phải chỉ để khoa khoang, hạng nhất chính là Thần chết S.

"Thần chết rốt cuộc là ai?" Hạ Ương cau mày, danh tiếng mà cô gầy dựng bấy lâu nay không thể hủy hoại, cô cũng sẽ không bao giờ nhận mình làm chuyện xấu.

“Không biết.” Lâu Trạch tùy ý vén mái tóc rối bù lên, lộ ra khuôn mặt nhếch nhác không cạo râu, nếu bỏ qua bộ rầu nhìn kỹ thì khuôn mặt này cũng khá hấp dẫn.

Sau đó lại nằm xuống chiếc ghế sofa cũ.

Hạ Ương nhìn những phụ kiện nằm rải rác trong căn phòng nhỏ, còn có mấy chiếc tất hôi hám, hình như đã mấy ngày chưa giặt, một mùi hôi thối không thể giải thích xộc thẳng vào người, cô lấy tay che mũi, lạnh lùng nói: "Xóa bản sao lưu cho tôi, cũng chú ý đến thông tin về Thần chết, mấy thẻ này có mấy trăm vạn, mật khẩu vẫn như cũ, tiếp tục chú ý đến thông tin về Lam Nguyệt và hai lão già kia."

Hạ Ương vứt mấy thẻ atm trên đất, không nhịn được bước nhanh ra ngoài.

Lâu Trạch bắt chéo chân, nhìn bóng dáng Hạ Ương đang bước đi, nhặt thẻ atm lên, vài trăm vạn, có thể lại đi hộp đêm giải trí.

Nhưng bây giờ không cần xóa bản sao lưu hay bất cứ thứ gì, máy tính hỏng rồi.

Lâu Trạch hack vào camera của một gia đình giàu có, nhìn thấy Hạ Ương đang gϊếŧ một con chó con, nụ cười quỷ dị cũng khiến hắn sợ hãi, không ngờ đằng sau cô gái violin tài năng lại có chuyện như vậy, lúc đó nghèo quá, sau đó nảy ra ý định tống tiền cô, mấy năm này, những gia đình giàu có chắc chắn sẽ hết sức chú ý đến danh tiếng.

Quả nhiên cô gái đã gửi tiền cho hắn, thậm chí còn muốn thuê hắn, cho hắn thêm vài trăm vạn, hắn thấy có tiền liền đồng ý.