Chương 23: Có Gì Đó Đã Thay Đổi

Bạch Y Tịch đi theo Viên Thê về lớp học mới không bị giáo viên làm khó.

Vừa ngồi xuống, Chu Linh Linh với vẻ mặt buôn chuyện liền đi tới: “Này, thế nào, thế nào, nghe nói Lâm Tuân không chỉ là quản lý đài phát thanh, còn là đội trưởng đội bóng rổ, hình như cũng khá đẹp trai, cầu có đồng ý không?"

“Không.” Bạch Y Tịch mở sách ra, cầm bút lên bắt đầu xoay.

"Ồ, thật đáng tiếc, cậu không biết, nghe các học tỷ nói, hắn là người phát sóng vào mỗi thứ bảy hàng tuần, giọng nói của hắn êm tai khiến các học tỷ rung động." Chu Linh Linh tỏ vẻ tiếc nuối.

"Tôi nói cho cậu biết, nghe học tỷ nói, Lâm Tuân hắn..." Nhìn thấy Chu Linh Linh vẫn tiếp tục nói nhảm, Bạch Y Tịch giơ tay lên nhẹ nhàng áp nắp bút lên trán cô.

"Đừng chú ý tới chuyện phiếm nữa, học bài đi." Bạch Y Tịch bất đắc dĩ nghe được lời mở đầu quen thuộc của Chu Linh Linh, cô đã biết đối phương nhất định sẽ kể cho cô nghe về trải nghiệm tình yêu của Lâm Tuân, hơn nữa cô bày tỏ mình không có hứng thú.

Lúc này, hiệu trưởng nhìn bằng ánh mắt nghiêm nghị, khiến Chu Linh Linh sợ hãi lập tức ngồi thẳng dậy.

Lâm Tuân đang định đi đến phòng y tế kiểm tra, sắc mặt không đẹp lắm, nhưng vẫn rất đẹp trai, không thể để lại bất kỳ dấu vết nào, nếu không sau này làm sao có thể tán gái.

Lâm Tuân đang suy nghĩ, vừa rẽ vào một góc thì gặp một nam sinh đang dựa tường, thân hình cao lớn thẳng tắp có chút lười biếng, đôi mắt đen láy lạnh lùng dưới mái tóc đen mượt, ánh mắt lộ ra một tia lạnh lùng nhìn thẳng Lâm Tuân.

“Cậu là người tỏ tình ở đài phát thanh à?” Phó Thời Hàn đứng thẳng, nam sinh cao 1,8 mét chậm rãi bước tới, với áp lực không thể giải thích được.

“Cậu muốn làm gì?” Lâm Tuân vừa nhìn đã biết đối phương không dễ chọc vào.

“Người mà cậu tỏ tình.” Đôi môi mỏng lạnh lùng của Phó Thời khẽ hé ra, “Là người của tôi.”

Nghe được câu này, Lâm Tuân hai mắt trợn to, giây tiếp theo, một cơn gió mạnh ập đến, hắn không kịp né tránh liền trúng vào mặt hắn, Lâm Tuân cũng bắt đầu chống trả, nhưng hắn vẫn là bị đánh, mẹ kiếp, đây là ai vậy, từ khi nào trường học có một người thân thủ như vậy?

Lâm Tuân bị đánh đến mất bình tĩnh: "Lão đại, cậu tha cho tôi đi, tôi không để ý tới Bạch Y Tịch." Tuy rằng trước đó hắn có chút ý niệm, nhưng hiện tại hoàn toàn không có ý

gì!

"Yên tâm, em ấy không thích cậu." Phó Thời Hàn nói xong liền đá Lâm Tuân người đã mất bình tĩnh, trong mắt đầy chán ghét.

Lâm Tuân lạnh lùng nhìn bóng lưng rời đi của Phó Thời Hàn, đột nhiên cảm thấy mình thật khổ sở, vừa bị bạn gái lừa dối không nói cho hắn biết, bị anh trai gài bẫy, thua trận, hắn hoàn thành việc đặt cược của mình, cuối cùng lại bị Bạch Y Tịch đánh, lại phải làm cu li của Đường Thần, hiện tại lại bị bạn trai của Bạch Y Tịch đánh, hắn thật thảm a! Không có cách nào để sống.

Bạch Y Tịch đang ở trong lớp nên không biết, nghe xong buổi học liền có chút mệt mỏi, sau giờ học, Chu Linh Linh đẩy tay Bạch Y Tịch: "Tan học rồi, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."

Ăn cơm?



"A ~ Phó Thời Hàn đến rồi! Trời ơi, Phó Thời Hàn đến rồi, anh ấy tìm ai, làm sao đây, đẹp trai quá! Anh ấy đẹp trai quá!" Bên ngoài vang lên những tiếng la hét phấn khích.

“Ahhh...anh ấy sao có thể đẹp trai đến thế!”



“A a a, hội trưởng sao cũng tới?”

“Hai nam thần cùng tụ hợp, a, tôi bị đẹp trai làm cho đến phát khóc!”

m thanh ồn ào bên ngoài khiến đôi mắt ngái ngủ mơ màng của Bạch Y Tịch sau khi nghe xong buổi học khẽ mở ra.

Rất ồn ào! Rất khó chịu.

Đường Thần nhìn thấy Phó Thời Hàn ở bên ngoài, hắn cũng sửng sốt, kỳ quái hỏi: "Cậu sao lại đến đây?" Hai người họ khi còn nhỏ học cùng một trường mẫu giáo, mặc dù không thân thiết lắm nhưng vẫn có chút quan hệ.

Phó Thời Hàn ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Đường Thần, nhưng lại không để ý đến Đường Thần, tiếp tục nhấc đôi chân thon dài đi vào phòng học của Bạch Y Tịch.

Đường Thần gân xanh trên trán nổi lên, tên gia hỏa này vẫn kiêu ngạo như trước.

Phó Thời Hàn đi thẳng đến bàn học của Bạch Y Tịch, nhìn vào đôi mắt mờ mịt của ai đó trước mặt, mặt hồ tĩnh lặng trong lòng không khỏi bị khuấy động hết gợn sóng này đến gợn sóng khác.

Anh đặt hai tay lên bàn, hơi cúi người xuống, lúc định chạm vào khuôn mặt ngọc béo như thịt cừu thì hơi nghiêng người sang một bên, cúi đầu thấp giọng nói vào tai cô: “Đói chưa?”

Giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ, hơi nóng quanh quẩn bên tai, trái tim Bạch Y Tịch nhảy dựng lên, cô lập tức tỉnh lại, nhanh chóng đứng dậy, ánh mắt cũng rõ ràng hơn rất nhiều.

"Chúng ta đi ăn đi." Bạch Y Tịch nhìn Phó Thời Hàn hơi đứng dậy, vẻ mặt khó hiểu nhìn cô, cô cảm thấy đối phương đang trêu chọc mình, những suy nghĩ mà cô đã từ bỏ cách đây không lâu lại lặp lại, Phó Thời Hàn có thích cô không?

Nhưng sau đó nghĩ tới quy luật nam nữ chính trong tiểu thuyết nhất định phải ở cùng nhau, Bạch Y Tịch lại bỏ nó sang một bên.

“Đi thôi.” Bạch Y Tịch đang muốn ăn đồ ăn của Phó Thời Hàn, lại nghĩ đến Chu Linh Linh ở bên cạnh, “Linh Linh, chúng ta cùng đi thôi?”

"Không." Chu Linh Linh cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Phó Thời Hàn, sống lưng có chút ớn lạnh, vô thức nói: "Tôi đi ăn một mình, bye bye."

Giây tiếp theo lập tức chạy mất, nhanh đến mức ngay cả Bạch Y Tịch cũng không kịp ngăn cản.

Các nữ sinh đứng bên ngoài kinh ngạc nhìn vào trong, bạn học Phó vậy mà lại nhẹ nhàng mỉm cười, núi băng thực sự đã mỉm cười, còn mỉm cười với Bạch Y Tịch, thật ghen tị quá đi.



"Bạch Y Tịch!" Đường Thần hơi cau mày kêu lên, nhìn thấy nữ nhân này thân thiết với Phó Thời Hàn như thế mà bản thân không hề hay biết, một làn sóng tức giận lại dâng lên.

"Anh sao lại đến đây?" Bạch Y Tịch không nói nên lời nhìn Đường Thần, đối phương luôn nhìn cô như thể cô mắc nợ hắn hàng triệu USD, khiến cô giống như một tội nhân ghê tởm.

“Em muốn cùng cậu ấy đi ăn cơm?” Đường Thần nhíu mày.

"Cùng đi không?" Bạch Y Tịch vừa mới nói lời mời, đột nhiên cảm giác được áp suất không khí bên cạnh đột ngột giảm xuống, cô quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt Phó Thời Hàn dần dần lạnh lùng, đôi môi mỏng mím thành một đường mỏng.

"Được." Đường Thần lập tức vui vẻ, nữ

nhân hôi hám này cuối cùng cũng chủ động mời hắn một lần.

"Đường thiếu gia, nhà cậu thiếu cơm sao?" Phó Thời Hàn nhìn Đường Thần, khóe môi nở nụ cười lạnh lùng "Tôi chỉ chuẩn bị đồ ăn cho tôi và Y Tịch, không có phần cậu."

"Phó Thời Hàn, cậu bảo chú Lâm chuẩn bị thêm một phần không phải là được sao." Đường Thần trong lòng tức giận, "Cũng không phải cậu không có khả năng chi trả, chỉ mấy phút thôi mà."

Bạch Y Tịch cũng cảm thấy nhà Phó Thời Hàn là một trong những gia tộc giàu có nhất ở kinh thành, có đủ khả năng chi trả, nghĩ đến đây, cô không khỏi nghĩ đến cuốn tiểu thuyết trong đó có hai thiếu niên nhà giàu không học ở trường quý tộc thủ đô, mà đến trường trung học số 11, 12 để học, đó chính là vì nữ chính Mộ Hy Hy.

Bạch Y Tịch hơi ôm trán, lúc này càng ý thức sâu sắc mình chính là nữ phụ, nếu không cô sẽ tự luyến cho rằng hai người này đều thích mình.

Rốt cuộc, khi cô chuyển đến trường trung học số 12, Phó Thời Hàn và Đường Thần đã học ở Thanh Thành.

Bạch Y Tịch quên mất, cô quên mất khi còn nhỏ cô đã nói với Đường Thần: "Sau này anh sẽ học ở trường trung học trọng điểm số 12, anh yên tâm, em sẽ không bao giờ phá vỡ tâm trí của anh." Bạch Y Tịch biết Đường Thần trong tiểu thuyết vì câu nói đùa của Mộ Hy Hy sẽ làm ra chuyện gì đó: Nếu cậu có thể vào được trường số 12, tôi sẽ đồng ý ,ột yêu cầu của cầu.

Trong tiểu thuyết, Đường Thần được nhận vào trường trung học cơ sở số 12, nhưng Mộ Hy Hy lại học ở trường trung học cơ sở sô 11. Tiểu thuyết cũng mô tả mặc dù Đường Thần cảm thấy buồn vì Mộ Hy Hy không học cùng trường cấp ba với mình, nhưng hắn vẫn muốn Mộ Hy Hy thực hiện lời hứa với hắn, hắn muốn Mộ Hy Hy làm bạn gái của mình, nhưng sau đó hắn nhìn thấy Mộ Hy Hy điên cuồng theo đuổi tên du côn học đường Nghiêm Tu, nên không dám nhắc tới nữa.

Bạch Y Tịch tự nhiên tin rằng lúc đó hắn nhất định sẽ đổ trường số 12, lúc đó cô mới nói những lời đó với tiểu Đường Thần.

Bạch Y Tịch quên mất sự việc đó, cũng không biết sự thật không phát triển như trong tiểu thuyết chút nào.

Khi đó Đường Thần tin chắc lời nói của cô sẽ quay lại học, hắn sẽ đến trường cấp 3 mà cô nói, chờ đợi người phụ nữ đáng ghét này.

Đáng tiếc Bạch Y Tịch không biết.

Phó Thời Hàn bị Bạch Y Tịch lừa dối, khi đó tiểu Bạch Y Tịch đang ngậm kẹo trong miệng, khoanh chân dựa vào ghế sô pha, bình tĩnh nói: “Có lẽ em sẽ đến trường trung học cơ sở số 1 ở Thanh Thành, sau đó vào trường trung học số 11 ở Thanh Thành." Khi đó, Bạch Y Tịch đã biết mình đang ở trong tiểu thuyết, nên cô nhàn nhã kể lại số phận của nguyên chủ, sau đó cô cố gắng phá vỡ quỹ đạo này, quả thực đã được cô ấy thay đổi rất nhiều.

Phó Thời Hàn vì cô ấy mà đến trường trung học số 11, sau đó biết được Bạch Y Tịch đã trở lại trường trung học số 12 nên cũng chuyển đến trường trung học số 12 của Bạch Y Tịch.