Chương 10: Phản diện Thượng Quan Triết

Nửa trận đầu kết thúc, vị trí bên cạnh Nhϊếp Hy Nhã đột nhiên trống, chỉ thấy bốn nữ sinh cùng nhau cầm nước đưa cho Thượng Quan Triết và Diệp Vũ Trạch. Nhϊếp Hy Nhã nghĩ trong lòng, những người này không phải người nhà nhỉ?

Diệp Vũ Trạch trực tiếp phớt lờ, đi tới trước mặt Nhϊếp Hy Nhã, hỏi: “Tới xem thi đấu, có mang nước không?”

“Có mang!” Nhϊếp Hy Nhã lập tức lấy ra nước mà cô đã mua từ trong túi nhỏ: “Tôi cảm thấy hiệu Bạn Học Tiểu Minh chai màu vàng uống ngon.”

“Ừ.” Diệp Vũ Trạch trực tiếp cầm lấy uống.

“Như thế nào?”

“Không tệ!”

“Hi hi. Nước mà tôi giới thiệu nhất định không sai được đâu.” Nhϊếp Hy Nhã nghĩ đây là loại nước cô thích!

“Xem hiểu không?” Diệp Vũ Trạch hỏi Nhϊếp Hy Nhã.

“Tôi không hiểu lắm, nhưng anh chơi rất ngầu.” Nhϊếp Hy Nhã luôn thuộc team nhan sắc, không tự chủ mà nói ra lời trong lòng mình.

[Dáng người cũng không tệ, chỉ là không biết có phải tám múi hay không.]

Diệp Vũ Trạch nhìn Nhϊếp Hy Nhã một lúc, bé ngốc khá mê trai.

“Dáng người của tôi cũng không tệ, tám múi.” Diệp Vũ Trạch nói xong,

Nhϊếp Hy Nhã bị sặc nước miếng của mình, ho không ngừng.

Đã đạt được mục đích trêu chọc, Diệp Vũ Trạch đưa nước cho Nhϊếp Hy Nhã, tâm trạng vui vẻ quay lại vị trí, chuẩn bị cho nửa trận sau.

Chỉ để lại Nhϊếp Hy Nhã mặt đỏ tía tai.

Diệp Vũ Trạch sao có thể nói lời tán tỉnh như thế, cô rất muốn xem!

Cùng lúc, Nhϊếp Hy Nhã cũng cảm nhận được ánh mắt không thân thiện tới từ bốn người bên cạnh, khả năng nghĩ tới người ở sân bóng rổ quá nhiều, hơn nữa phần lớn đều cầm điện thoại chụp ảnh, vậy nên bốn người đó vẫn coi như bình tĩnh, nhưng nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, Nhϊếp Hy Nhã cảm thấy, cô sớm đã chết nhiều lần rồi.

Nửa sân sau, Diệp Vũ Trạch thay đổi cách chơi, anh giống như chim công đang múa, khô diễn các thao tác đỉnh chóp khiến cả sân hò hét không ngừng. Nhưng Diệp Vũ Trạch ở trong tiếng hò hét đó, ánh mắt của anh từ đầu tới cuối chỉ nhìn về phía Nhϊếp Hy Nhã.

Thượng Quan Triết nhìn theo hướng của Diệp Vũ Trạch, cũng nhìn thấy Nhϊếp Hy Nhã, trong lòng chua chát, bắt đầu cướp bóng và cướp hào quang với Diệp Vũ Trạch.

Ở 5 phút cuối cùng, Thượng Quan Triết và Diệp Vũ Trạch đều muốn tranh được quả bóng do Trì Huỳnh Vũ truyền, hai người va chạm nhau, Diệp Vũ Trạch ngã ra sân, Thượng Quan Triết lấy được bóng.

Do Diệp Vũ Trạch bị thương, trận đấu tạm dừng.

Nhϊếp Hy Nhã cách sân khá gần, cô lập tức chạy tới trước mặt, muốn đi tới xem thử tình hình của Diệp Vũ Trạch.

Đầu gối của Diệp Vũ Trạch hình như đã bị thương, cứ gập chân, ôm đầu gối.

“Thượng Quan Triết, cậu làm gì vậy? Chúng tôi một đội, cậu tranh với Vũ Trạch làm gì? Tôi rõ ràng truyền cho cậu ấy!” Trì Huỳnh Vũ rất không phục, Thượng Quan Triết cố tình đúng không?

“Rõ ràng bóng gần tôi, tôi đón bóng thì làm sao?” Thượng Quan Triết nói cũng có lý.

Hai người đều có người nói giúp, nhất thời khó phân ra ai đúng ai sai.

Vì để không ảnh hưởng tới trận đấu, Diệp Vũ Trạch được Trì Huỳnh Vũ đỡ rời khỏi sân. Diệp Vũ Trạch nhìn thấy Nhϊếp Hy Nhã, kêu Trì Huỳnh Vũ đỡ mình qua đó, sau đó anh bảo Trì Huỳnh Vũ tiếp tục trận đấu, anh có Nhϊếp Hy Nhã chăm sóc.

Trì Huỳnh Vũ tiếp tục trận đấu, Nhϊếp Hy Nhã đỡ Diệp Vũ Trạch tới phòng y tế.

“Anh vẫn ổn chứ?”

[Thượng Quan Triết quả nhiên là phản diện, thế mà va vào Diệp Vũ Trạch. Anh ta quá xấu xa, sau này còn hành chết nguyên chủ, đáng sợ, không thể chọc vào, phải tránh xa.]

Diệp Vũ Trạch không ngờ lại có được nhiều thông tin như vậy, chỉ là anh nhìn người trước mắt mà rơi vào trầm tư.

Phản diện? Nguyên chủ?

Đợi sau khi phòng y tế, Diệp Vũ Trạch nhân lúc Nhϊếp Hy Nhã đi lấy thuốc cho mình, anh rút điện thoại ra, search hai từ khóa kỳ lạ mà mình mới nghe được, sau đó anh có được một loạt đề cử truyện “xuyên sách”.

Xuyên sách ư?