Chương 21: Đàn diễn phát sóng cảnh thực

Nhϊếp Hy Nhã dậy sớm, cô ngồi được một lúc thì ngáp.

“Buồn ngủ à?” Diệp Vũ Trạch nhìn sang Nhϊếp Hy Nhã.

“Tôi không buồn ngủ.” Nhϊếp Hy Nhã muốn duy trì trạng thái tốt nhất mọi lục, không thể để Diệp Vũ Trạch cảm thấy cô quá lười.

“Cô buồn ngủ thì dựa vào vai tôi ngủ một lúc đi. Bây giờ là thời gian ngủ trưa, chỉ là tôi không muốn ở ký túc nên mới kéo cô ra ngoài.” Diệp Vũ Trạch nói xong thì dùng ánh mắt kêu Nhϊếp Hy Nhã dựa qua.

Nhϊếp Hy Nhã chỉ đắn đo một giây thì dựa vào vai Diệp Vũ Trạch.

“Tôi ngủ một lát, anh lát nữa nhớ gọi tôi.” Nhϊếp Hy Nhã thật sự buồn ngủ lắm rồi, thật ra cô rất thích ngủ, chỉ là tới thế giới này mấy ngày, cô chưa có ngày nào được ngủ nướng, cô buồn ngủ chết đi được.

Diệp Vũ Trạch khẽ “ừ” một tiếng, sau đó giữ yên lặng.

Nhϊếp Hy Nhã rất nhanh đã ngủ thϊếp đi, Diệp Vũ Trạch nhìn về phía trước, bên tai là tiếng hít thở đều đặn, anh cảm thấy hơi nóng nên đắp áo khoác cho Nhϊếp Hy Nhã.

Hai người đang vô cùng bình yên, nhưng trên diễn đàn lại bùng nổ lần nữa!

[Mau nhìn! Từ nhà ăn chuyển cảnh sang sân điền kinh, trà xanh dựa vào nam thần ngủ thϊếp đi, nam thần còn đắp áo khoác cho trà xanh]

Rất nhanh có người trả lời: “Chủ tus, bạn không sợ bài viết biến mất lần nữa à?”

Chủ tus trả lời: “Không sợ, ít nhất trước khi trà xanh ngủ dậy, nam thần chắc sẽ không cầm điện thoại! Mau! Hóng chuyện nào!”

Đúng như chủ tus nói, Diệp Vũ Trạch không cầm điện thoại cho tới khi Nhϊếp Hy Nhã tỉnh dậy.

*

Nhϊếp Hy Nhã tỉnh giấc là do hơi lạnh, nhưng khi cô mở mắt thì thấy trời đã tối rồi!

Trời tối rồi sao???

Nhϊếp Hy Nhã quay đầu nhìn sang Diệp Vũ Trạch, hỏi: “Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”

“Bây giờ là 6 giờ chiều, cô ngủ từ 2 giờ chiều, ít nhất đã ngủ 4 tiếng rồi.” Diệp Vũ Trạch tính rất thuận miệng.

Nhϊếp Hy Nhã ngại ngùng gãi đầu.

[Tôi cảm ơn anh ha, tính kỹ thế, không thể nói chỉ 3-4 tiếng được à.]

“Không bao lâu cả, cũng chỉ có 3-4 tiếng thôi.” Diệp Vũ Trạch bổ sung.

“Ha ha.” Nhϊếp Hy Nhã xấu hổ không biết nên nói gì.

“Tôi đói rồi, cô có thể đỡ tôi tới nhà ăn ăn cơm được không?” Diệp Vũ Trạch đổi chủ đề.

“Được.” Nhϊếp Hy Nhã nói xong thì chuẩn bị đứng dậy, lúc này cô mới phát hiện trên người mình còn đắp áo khoác của Diệp Vũ Trạch.

“Anh cởϊ áσ khoác cho tôi, anh không lạnh à?” Nhϊếp Hy Nhã lo lắng một người bị thương như Diệp Vũ Trạch, ngộ nhỡ bị lạnh thì phải làm sao.

“Tôi không lạnh.” Diệp Vũ Trạch nói xong thì hắt hơi.

[Ha ha, nam chính cũng có lúc bị vả mặt!]

“Anh mau mặc áo khoác vào đi.” Nhϊếp Hy Nhã nói xong thì trả lại áo khoác cho Diệp Vũ Trạch, nhưng cô nhận thấy Diệp Vũ Trạch không có biểu hiện quá vui, thậm chí còn hơi buồn, nhíu mày.

“Anh sao vậy? Khó chịu à?” Nhϊếp Hy Nhã quan tâm hỏi, cô lo lắng nam chính xảy ra chuyện gì.

“Vẫn ổn.” Diệp Vũ Trạch rõ ràng không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, anh kéo Nhϊếp Hy Nhã tới nhà ăn.

Hai người ăn cơm xong thì ai về phòng người nấy, Diệp Vũ Trạch cũng không còn lý do để tiếp tục giữ Nhϊếp Hy Nhã ở bên mình nữa, hơn nữa hai người không mặc quá nhiều áo, buổi tối mùa thu khá là lạnh, Diệp Vũ Trạch dặn Nhϊếp Hy Nhã sau khi về ký túc thì nhớ uống ít nước nóng.

*

Nhϊếp Hy Nhã vui vẻ về tới ký túc thì phát hiện ánh mắt mọi người nhìn cô rất kỳ lạ, nhưng cô không nghĩ nhiều, lập tức rót ly nước, tức tốc làm ấm người.

“Bản tính của ai kia đúng là khó thay đổi, còn tưởng nam thần dễ theo đuổi, vừa mua cơm, vừa bê khay đồ ăn thừa.” Giọng nói kỳ quặc của bạn cùng phòng Triệu Chi Vũ vang lên trong phòng ký túc yên ắng.

Nhϊếp Hy Nhã không biết bạn cùng phòng này bị gì, cô dứt khoát không đếm xỉa, cô gửi tin nhắn wechat nói mình đã về tới phòng cho Diệp Vũ Trạch, sau đó vào nền tảng Youzi xem view của video.

1053 view.