Chương 3: Nhiệm vụ chính thức bắt đầu

“Anh đừng qua đây!” Nhϊếp Hy Nhã vẫn đang giãy dụa, mà Diệp Vũ Trạch bởi vì hai câu tiếng lòng của cô mà anh có chút không kịp phản ứng, cái gì gọi là bạn trai tương lai?

Nhϊếp Hy Nhã vẫn đang giãy dụa thì nghe thấy 14601 nói: “Ký chủ, anh ta đang ngây người, chạy mau!”

Nhϊếp Hy Nhã bỗng đẩy một cái rồi vội vàng chạy trốn, sau khi Diệp Vũ Trạch phản ứng lại thì phát hiện người đã chạy mất, anh lại nhìn chiếc kính râm trong tay mình, khóe miệng hơi cong lên, anh không định đuổi theo.

Nếu đã là bạn trai tương lai, sau này đương nhiên sẽ còn gặp lại, anh đợi là được!

*

Nhϊếp Hy Nhã về đến nhà thì sắp xếp đồ đạc chuẩn bị cho khai giảng ngày mai.

Khai giảng đồng nghĩa nhiệm vụ của Nhϊếp Hy Nhã chính thức bắt đầu.

Thiết lập của quyển truyện ‘Tình yêu ngọt ngào’ này có rất nhiều trùng hợp, Diệp Vũ Trạch và Thượng Quan Triết đều 20 tuổi, sinh viên năm ba khoa công nghệ thông tin, cùng lớp còn cùng phòng ký túc, ở giai đoạn sau hai người vì Hạ Ngưng Băng, không ít lần nhắm vào nhau ở trong ký túc. Nguyên chủ và Hạ Ngưng Băng đều học khoa tài chính, sinh viên năm hai, đều 19 tuổi, có điều nguyên chủ học ở lớp tài chính 1, Hạ Ngưng Băng học ở lớp tài chính 2.

“Ký chủ, buổi chiều người sẽ tới khu hồ bơi, người sẽ rơi xuống nước, được nam chính cứu, người nhớ hoàn thành nhiệm vụ nha~” 14601 nói câu này khi Nhϊếp Hy Nhã vừa về ký túc xá.

Bây giờ Nhϊếp Hy Nhã đã có thể dùng ý nghĩ nói chuyện với hệ thống, vì thế cô nằm ở trên giường, trông như nghỉ ngơi, thật ra đang càm ràm.

“Ta mới về tới ký túc, ngươi có thể cho ta nghỉ ngơi một lúc không?” Nhϊếp Hy Nhã rất là chê bai, cảm giác đuối nước rất không tốt, kiếp trước cô sợ nước.

“Có thể đổi cách khác không?” Nhϊếp Hy Nhã hỏi.

“Đổi cách gì?” 14601 hỏi rất nghiêm túc.

“Thì… nhiệm vụ anh hùng cứu mỹ nhân ấy, ta trực tiếp giả bộ ngã ra, để nam chính chạy một chút, không phải cũng được tính hay sao?” Nhϊếp Hy Nhã nghĩ tới tình tiết trong phim.

“Ký chủ, như thế thì quá giả.” 14601 đã từ chối.

Nhϊếp Hy Nhã vẫn rất kháng cự.

14601 bổ sung: “Ký chủ, đuối nước và sống, cái nào quan trọng hơn?”

“Ngươi từng học tâm lý học nhỉ?” Nhϊếp Hy Nhã rõ ràng đã có sự lựa chọn, đương nhiên là sống quan trọng hơn!

*

Bất chấp khó khăn, Nhϊếp Hy Nhã dựa theo thời gian trong nguyên tác mà đi tới khu hồ bơi.

Cùng lúc đó, Diệp Vũ Trạch đang làm nóng người chuẩn bị bơi thì đột nhiên nghe thấy giọng nói rất trong trẻo.

[Mình tự rơi xuống à?]

[Hay là mình giả bộ không chú ý, ngã ra sau đó rơi xuống?]

[Hoặc là tìm một người ăn vạ, sau đó rơi xuống?]



Diệp Vũ Trạch nghe thấy giọng nói quen thuốc này thì biết là nữ sinh hôm qua, anh nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của nữ sinh…

[Hay là mình rơi xuống ở trước mặt Diệp Vũ Trạch?]

Xem ra là cô bạn gái tương lai ngày hôm qua!

Diệp Vũ Trạch nghiêm túc tìm kiếm, vừa hay đυ.ng ánh mắt với Nhϊếp Hy Nhã đang lén la lén lút nhìn về phía mình. Sau khi Nhϊếp Hy Nhã chạm ánh mắt với Diệp Vũ Trạch thì lập tức nấp đi.

[Vừa rồi Diệp Vũ Trạch nhìn thấy mình rồi.]

Diệp Vũ Trạch càng tin đó là cô.

Nhưng sao anh có thể nghe thấy giọng của cô chứ?

Diệp Vũ Trạch vẫn đang suy nghĩ thì nhìn thấy Nhϊếp Hy Nhã đi về phía mình, khi còn cách anh 5m, cô dùng kỹ năng diễn xuất rất nóng ngóng mà giả bộ trượt chân, rơi xuống nước.

“Cứu mạng!” Nhϊếp Hy Nhã theo bản năng mà hét lên.

Diệp Vũ Trạch vốn không muốn đếm xỉa thì lại nghe được giọng nói rất quen thuộc.

[Phải làm sao đây, mình thật sự sợ nước, có thể đổi cách khác không, tìm tạm một người cứu mình lên trước đã, nếu không mình sẽ chết mất.]

Tiếng kêu vừa rồi của Nhϊếp Hy Nhã rất rõ ràng, mà giọng nói bây giờ Diệp Vũ Trạch nghe được lại có chút cảm giác kỳ ảo. Mà Diệp Vũ Trạch nhìn thấy Nhϊếp Hy Nhã rõ ràng đã bị sặc nước tới mức không thể nói được nữa, vậy thì giọng nói mà anh nghe thấy là cái gì?