Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Sách, Ta Bị Đại Lão Điên Cuồng Theo Đuổi

Chương 45.2

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Em thích ăn sáng ở nhà hàng nào hả?” Chu Cận dường như không nghe thấy lời cự tuyệt của cô, anh lấy điện thoại di động ra bấm bấm: “Anh gọi đồ ăn trước."

"Tôi không đến nhà hàng để ăn. Thật lãng phí thời gian và tiền bạc. Tôi chỉ ăn sáng ở những quán ven đường. Nó rất rẻ. Anh chỉ cần vài đô la là sẽ no." Hứa Thiện không kìm được, nói. và buột miệng.

Chu Cận cất di động đi, trịnh trọng nói: "Được, chúng ta đi quán ven đường ăn đi, anhcũng thích ăn."

Hứa Thiện Ý muốn đảo mắt một chút, nhưng cô không thường thích điều này, vì vậy cô không thể làm điều đó ngay bây giờ.

Cuối cùng, Chu Cận cầm cặp sách của cô trên tay, và cô cũng buộc phải đi theo Chu Cận, cùng anh đi mua bánh bao, bột chiên và sữa đậu nành ở quán ven đường.

Cô ấy đã ăn ở nhà, vì vậy Chu Cận đã ăn hết ba thứ này một mình.

Mặc dù vừa đi vừa ăn, nhưng cách ăn của anh vẫn rất đẹp mắt, Hứa Thiện Ý không khỏi nghĩ xem có phải trong cuốn sách cô đã đọc có viết, hoàn cảnh gia đình của Chu Cận là như thế nào không.

Nhưng trí nhớ của cô đối với rất nhiều miêu tả trong nguyên tác rất mơ hồ, suy nghĩ một chút, cô chỉ nhớ mơ hồ, hoàn cảnh gia đình Chu Cận hình như rất tốt, nhưng tốt đến mức nào thì cô cũng không biết.

Tuy nhiên, xét theo lời nói, hành động, quần áo thường ngày và cách anh ta không bao giờ quan tâm đến việc tiêu tiền, thì gia đình anh ta phải rất giàu có.

Sau khi Chu Cận ăn xong, cảm giác được ánh mắt của cô gái bên cạnh, anh lấy khăn giấy ra lau môi và ngón tay, sau đó quay đầu nhìn cô: "Em thích nhìn anh như vậy?"

Hứa Thiện Ý đỏ mặt khi anh trêu chọc cô, và cô lập tức quay đầu lại: "Tôi không có."

Xe buýt vừa đến, Chu Cận hôm nay đi taxi đến đây, hiện tại anh vốn muốn bắt taxi, nhưng biết Hứa Thiện Ý thích đi xe buýt, nên đột nhiên nắm lấy tay cô, hai người chạy về phía xe buýt : "Xe tới rồi, đi thôi."

Hứa Thiện Ý nhanh chóng bị anh kéo lên xe.

Chỉ có một chỗ ngồi ở phía sau xe, sau khi lên xe, Chu Cận lập tức để Hứa Thiện Ý ngồi vào ghế sau, sau đó đeo hai chiếc cặp đi học, đứng bên cạnh cô một cách tự nhiên.

Hứa Thiện Ý ngạc nhiên hỏi anh: "Anh không ngồi sao?"

Vừa nói cô vừa nhường ghế cho anh, dù sao anh cũng cầm cặp sách trên tay nên ngồi xuống đi.

Cô không có gì trong tay, đứng lên một lúc cũng không có gì.

Chu Cận vươn tay lần nữa đè cô xuống, nghiêm túc nói: "Anh không ngồi!"

"Vậy thì trả cặp sách cho tôi, tôi ngồi ôm cặp sách cũng không thấy mệt, cậu đứng xách cặp cũng không tiện." Cô lại nói, chủ yếu là vì cô cũng muốn lấy lại cặp sách. , và cô không muốn anh lúc nào cũng phải giúp mình cầm.

Nghe vậy, Chu Cận không khỏi cười ra tiếng, trong đôi mắt đen đầy ý cười nhìn cô: “Em yêu anh sao?”
« Chương TrướcChương Tiếp »