Chương 50

Hứa Thiện Ý cảm thấy kỳ lạ, nhất là khi một nữ sinh trông rất tức giận xông tới trước mặt cô, cô nữ sinh này tức giận giống như ghét cay ghét đắng cô: “Cậu là Hứa Thiện Ý?”

Hứa Thiện Ý thấy đối phương đang tức giận, cô cau mày, lạnh lùng nói: “Đúng vậy, là tôi.”

Cô gái lập tức giận dữ chỉ trích, nói: “Tôi vừa mới nhìn thấy việc làm của cậu trên bảng thông báo. Không ngờ cậu lại là một người ghê tởm và thô tục như vậy. Nếu cậu đã là người như vậy, sau này đừng có đến gần giáo thảo Chu Cận của chúng tôi nữa, cậu không xứng với cậu ấy!”

Nói xong, cô gái khịt mũi, quay đầu bỏ chạy.

“Cậu bị điên à?” Hứa Thiện Ý cau mày mắng.

Không biết từ đâu chạy tới nói một đống chuyện, cô nữ sinh này còn khịt mũi với cô, khịt cái gì mà khịt?

Bị bệnh à?

Hứa Thiện Ý tuy tính tình mềm mỏng nhưng cũng không phải kẻ ngốc để người khác bắt nạt mình.

Cô khó chịu đi về hướng bảng thông báo.

Cô phải đi qua để xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà những người này hiểu lầm cô.

Vài phút sau, Hứa Thiện Ý cuối cùng cũng đến bảng thông báo.

Có một nhóm người vây xung quanh đây thành một đám, tiếng người ồn ào, như thể nơi đây là một thành phố tấp nập vậy.

Hứa Thiện Ý thấy có nhiều người ở đây nên có chút lo lắng mình sẽ không chen vào được.

Ai biết, có người bên cạnh nhìn thấy cô, lập tức có người xì xào nói rằng cô tới rồi, nhân vật chính cũng đã tới.

Sau đó, một nhóm người cực kỳ sôi nổi phía trước lập tức quay lại và nhìn cô với ánh mắt đàm tiếu và tức giận.

Hứa Thiện Ý cảm thấy không thể giải thích được.

Tuy nhiên, khi những người này nhìn thấy cô thì cũng nhường đường, cô dứt khoát đi tới bảng thông báo để xem chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng khi cô đến bảng thông báo và định đưa tay xé mảnh giấy trên đó thì đột nhiên, phía sau có tiếng chạy gấp gáp, sau đó là tiếng cảm thán của những người xung quanh.

Hai giây sau, một người nhanh chóng vượt qua cô và dùng tay xé đi mảnh giấy được dán trên bảng thông báo.

Hứa Thiện Ý dừng lại, ngạc nhiên nhìn người xuất hiện đột ngột này.

Chu Cận thở hổn hển, dùng sức vo tờ giấy trong tay thành hình tròn, sau đó bước lên phía trước, nghiêm túc nhìn cô, trầm giọng nói: “Đây là mấy chuyện giả dối thôi, cậu đừng sợ, tôi sẽ mang cậu đi xem máy theo dõi, chúng ta sẽ cùng nhau bắt được thủ phạm đã gãi bẫy cậu!”

Hứa Thiện Ý không ngờ rằng, cô còn chưa nhìn thấy mình vì chuyện gì mà bị người ta đổ oan, Chu Cận đã chạy đến để an ủi cô, hơn nữa còn tin tưởng cô như vậy.

Cô gật đầu theo bản năng, sau đó không thể không nói: “Tôi vẫn muốn xem những gì được viết trên đó.”

“Không có gì để xem cả, chỉ là một thứ rác rưởi nói nhảm đổ oan cho người khác mà thôi.”

Chu Cận không muốn cô nhìn thấy những dòng chữ ghê tởm đó trên tờ giấy.

Trước đó anh cũng không biết đã xảy ra chuyện ở bảng thông báo. Khi mới bước vào trường, anh nghe thấy mọi người xung quanh nói chuyện. Anh túm một người lại hỏi chuyện mới biết được việc này, sau đó mới chạy qua.

“Nhưng tôi vẫn muốn xem.” Hứa Thiện Ý không muốn mơ hồ như vậy.

Chu Cận không còn cách nào khác, đành phải đưa cho cô tờ giấy bị nhàu nát.

Sau khi Hứa Thiện Ý cầm lấy nó, cô mở tờ giấy ra, sau đó cô có thể nhìn rõ những gì được viết trên đó.

Xem xong vài đoạn, cô vừa muốn cười vừa muốn mắng chửi.

Không biết là tên nào bị bệnh thần kinh, vậy mà lại không thể giải thích được mà nói cô ở bên ngoài ăn cơm với một ông già, còn nói chắc chắn cô bị một ông già bao nuôi.

Người tung tin cũng cho biết hắn đã từng quen cô, còn nói rằng chính là loại người sẽ làm bất cứ điều gì vì tiền.

Hơn nữa, người này còn nói, hắn ta thực sự nhìn thấy cô ngồi ăn thân mật với một ông già trong nhà hàng, điều đó chắc chắn không phải là nói dối.

Hứa Thiện Ý sắp cười vì tức giận.

Chu Cận ở bên cạnh nhìn thấy Hứa Thiện Ý sắc mặt không đúng, liền nắm lấy tay Hứa Thiện Ý, chạy tới tòa nhà văn phòng giáo viên: “Theo ta đi gặp chủ nhiệm, để thầy ấy trích xuất camera!”

Anh muốn xem ai đã đặt tờ giấy này lên bảng thông báo để vu khống cho Hứa Thiện Ý.

Hứa Thiện Ý ngày thường rất ngoan ngoãn, ngoại trừ lần quay quảng cáo vài ngày trước, hay thỉnh thoảng đến bệnh viện thăm mẹ, hầu như sau giờ học cô đều đi thẳng về nhà.

Cũng không biết đó là ai, tại sao hắn lại đột nhiên bịa ra những điều này để vu khống cô.

Hứa Thiện Ý cũng có ý định này nên không từ chối Chu Cận mà đi theo anh.

Một số người ăn dưa đang quan sát xung quanh sôi nổi giận dữ lẩm bẩm, nói tại sao Hứa Thiện Ý mang tiếng xấu như vậy vậy mà tại sao Chu Cận vẫn quan tâm đến cô? Tại sao Chu Cận không tức giận mà bỏ rơi cô?

Tuy nhiên, một số người trong số họ lý trí cảm thấy rằng sự việc này có thể là một sự hiểu lầm, có lẽ ai đó cố tình vu khống Hứa Thiện Ý. Rốt cuộc có rất nhiều người thích Chu Cận, ai cũng có thể cảm nhận được gần đây Chu Cận thích ai nhất, ai biết sẽ có người vu oan cho Hứa Thiện Ý bởi vì họ thích Chu Cận hay không.

Sau khi Hứa Thiện Ý và Chu Cận chạy đến tòa nhà văn phòng của giáo viên, họ tình cờ thấy chủ nhiệm và giáo viên lớp của họ đang nói chuyện, hai giáo viên cau mày, trông rất nghiêm túc.