Chương 11

Giường được kê sát tường, Thẩm Uẩn ngủ ở bên trong, Tạ Đạo Lan ngủ ở bên ngoài.

Sau khi vào đêm, bốn phía hoàn toàn chìm trong im lặng đến nỗi ngay cả tiếng gió cũng có thể nghe thấy được. Ngủ trên chiếc giường mềm mại hồi lâu, Thẩm Uẩn lại không dám thả lỏng cơ thể một chút nào, nhiệt độ cơ thể và hơi thở của người khác gần trong gang tấc, trong bóng đêm trầm úc, hắn gần như có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đập thình thịch của mình.

Thẩm Uẩn chưa từng quen bạn gái, nhưng điều đó không có nghĩa hắn là một kẻ đầu đất không hiểu gì cả.

Hôm nay biểu hiện của Tạ Đạo Lan thật sự rất kỳ quái, kỳ quái đến mức cho dù hắn không muốn, nhưng cũng không thể không nghĩ nhiều.

Vì thế hắn nhớ lại tất cả các chi tiết trước đó, nguyên lai mỗi một sự kiện đều đã sớm lộ ra manh mối.

Trùm phản diện trong sách âm lãnh ngoan độc, sát phạt quyết đoán, trời sinh tính đa nghi, cực kỳ cẩn thận độc đoán. Không có bất kỳ ai có thể lấy được sự tin tưởng của y, y cũng cũng không chủ động thân cận bất kỳ kẻ nào.

Nhưng trong miếu hoang, Tạ Đạo Lan lại chủ động đưa ra muốn nhận hắn làm đồ đệ, còn không hề phòng bị cởi hết quần áo ở phía sau hắn.

Trên ngựa, Tạ Đạo Lan bảo hắn ngồi ở phía sau, dựa vào trong lòng ngực của hắn.

Khách điếm, tiểu nhị nói bọn họ là đoạn tụ, Tạ Đạo Lan không chỉ có không có tức giận, ngược lại thì như che giấu gì đó, vội vàng giải thích.

Còn có vừa rồi……

Thẩm Uẩn lại không cảm thấy một người có tính cách như Tạ Đạo Lan sẽ bằng lòng ý cùng chung chăn gối với một người khác.

Lăn qua lộn lại suy nghĩ mấy bận, hắn bất đắc dĩ phát hiện, chỉ có một đáp án có thể giải thích mọi chuyện.

Tạ Đạo Lan thích hắn.

…… Chậc.

Cái này phiền phức rồi.

Thẩm Uẩn sở dĩ đào tim đào phổi chăm sóc Tạ Đạo Lan, chẳng qua là bởi vì muốn tìm một phiếu cơm dài hạn có thể mang đến cho hắn vinh hoa phú quý.

Ai ngờ chăm sóc một chút, trực tiếp làm người ta thích mình luôn.

Hắn thừa nhận bản thân có ham muốn với Tạ Đạo Lan, nhưng đó là phản ứng bình thường khi đàn ông nhìn thấy cơ quan sinh dục của con gái, muốn hắn yêu đương với đàn ông thì có hơi làm khó hắn quá.

Giả ngu không phát hiện cũng được, nhưng vấn đề ở chỗ, trái bom hẹn giờ này sẽ nổ tung vào một ngày nào đó, khi ấy Tạ Đạo Lan tỏ tình với hắn, hắn nên nhận lời hay không đây?

Không nhận lời, không chừng trùm phản diện sẽ thẹn quá thành giận, chém chết hắn bằng một nhát kiếm.

Còn nhận lời……

Trước mắt hình như chỉ có một con đường có thể đi thôi.

Thẩm Uẩn nhắm mắt: Một khi đã như vậy, hắn ít nhất phải nắm quyền chủ động mới được.

Giường bên ngoài hơi động, Tạ Đạo Lan trở mình, hiển nhiên cũng còn chưa ngủ.

Thẩm Uẩn chuẩn bị tâm lý, nhẹ giọng kêu: “Sư phụ.”

Cách vài giây, một tiếng ‘’Ừm” vừa buồn vừa nhẹ phát ra từ bên gối.

Thẩm Uẩn nói: “Tối nay hình như tâm trạng của ngài không được tốt cho lắm, có phải vết thương lại đau không? Nói thật với ta đi, nếu đau thì ta đi tìm thuốc cho ngài, đừng chịu đựng.”

Giọng nói của thiếu niên rất êm tai, trong giọng nói mang theo sự quan tâm không hề che giấu, khiến cho trong l*иg ngực của Tạ Đạo Lan dâng lên một luồng cảm xúc phức tạp vừa ấm áp vừa chua xót. Vết thương chưa khỏi hẳn, đương nhiên vẫn luôn đau, chẳng qua chút đau đớn với y mà nói không hề đáng nhắc đến, y cũng không muốn yếu thế với người khác.

Nhưng giờ phút này, ma xui quỷ khiến, y lại nói: “…… Có một chút.”

Thẩm Uẩn nửa ngồi dậy, nhìn về phía Tạ Đạo Lan, trong bóng đêm, hắn mơ hồ phân biệt ra hình dáng của thanh niên, lại có chút gầy gò yếu ớt.

“Trong tai nãi vẫn còn một ít thảo dược, ta đi lấy.”

Tạ Đạo Lan nhận thấy được động tác của hắn, cũng ngồi dậy theo, nhíu mày: “Không cần, cũng không đau lắm, sẽ ổn nhanh thôi.”

“Ngài khó chịu, trong lòng ta cũng rất sốt ruột.” Thẩm Uẩn nhẹ giọng, lặng lẽ vươn tay ôm bả vai Tạ Đạo Lan: “Sư phụ, ta ôm ngài ngủ, như vậy ngài sẽ thoải mái một chút, được không?”

Cái ôm của hắn lại không phải linh đan diệu dược gì, lý do thoái thác như vậy hoàn toàn là mở mắt nói dối.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Uẩn làm chuyện này, nhịp tim còn đang đập rộn ràng ở trong ngực.

Hắn lẳng lặng chờ Tạ Đạo Lan đáp lại, sau mấy hơi, thân thể thanh niên chậm rãi theo lực cánh tay của hắn, nhích lại gần.

Mái tóc đen mượt lướt qua cánh tay, để lại xúc cảm mát lạnh như tơ lụa.

Bọn họ nằm trở về giường lần nữa.

Thẩm Uẩn nằm nghiêng, một tay choàng qua vai của Tạ Đạo Lan, để y gối lên trên cánh tay của mình, một cái tay khác nhẹ nhàng đặt ở trên eo của Tạ Đạo Lan.

Vừa đặt lên, trong lòng của hắn liền hiện ra một câu: Thon đến một tay có thể ôm hết.

Eo của trùm phản diện lại gầy như vậy, còn gầy hơn mấy cô gái hắn từng gặp nữa.

Thấy Tạ Đạo Lan không có ý phản kháng, Thẩm Uẩn đánh bạo, dùng bàn tay đè lên sau eo của y, kéo thân thể của y đến gần mình một tý.

Hai người đều chỉ một bộ áo trong, nhiệt độ cơ thể hòa quyện vào nhau, động tác thân mật khăng khít.

Thẩm Uẩn nghe thấy được mùi hương trên người Tạ Đạo Lan, hầu kết lăn lộn, trong giọng nói đã hơi khàn khàn: “Sư phụ.”