Chương 13

Dùng khăn vải đơn giản lau chùi chất lỏng một chút, sau đó xoay người xuống giường, Thẩm Uẩn đến dưới lầu gọi một thùng nước ấm lên.

Đèn dầu thắp sáng, hắn trở lại mép giường, kéo Tạ Đạo Lan vào trong lòng ngực: “Sư phụ, ta lau giúp ngài.”

Tạ Đạo Lan đã lấy lại tinh thần từ cơn sướиɠ cao trào, thân thể mềm mại nhưng trong lòng lại cảm thấy hỗn loạn.

Y để mặc Thẩm Uẩn ôm mình bước vào thùng gỗ, dòng nước ấm tràn qua ngực, bàn tay mang theo vết chai mỏng của thiếu niên vuốt ve mỗi một tấc da thịt của y, cuối cùng rơi vào giữa chân của y.

Âʍ đa͙σ vẫn lưu lại một chút dư vị, đầu ngón tay đυ.ng vào, hoa môi non mềm lập tức mẫn cảm co rúm lại. Âm đế cưng cứng lồi ra từ khe âʍ ɦộ, không thể tránh khỏi được ngón tay chăm sóc đến.

Kɧoáı ©ảʍ chua ngọt tràn ra ở trong cơ thể, Tạ Đạo Lan cổ ngửa ra sau, dựa vào trên vai Thẩm Uẩn, khó nhịn dùng chân kẹp chặt tay của Thẩm Uẩn.

Thẩm Uẩn hiểu ý của y từ động tác nhỏ này, có một loạt chuyện trước đó làm tham khảo, hắn đã hiểu trùm phản diện mà ai cũng phải kính sợ ở trong sách cũng không phải khó nói chuyện như trong tưởng tượng, hơn nữa ngay đến nơi riêng tư bí ẩn nhất của đối phương mà hắn cũng đã liếʍ qua rồi, lá gan đương nhiên cũng trở nên lớn hơn.

Cong môi cười cười, hai ngón tay tham nhập âʍ ɦộ trắng nõn, tìm được lối đi nhỏ hẹp được ẩn giấu ở trong đó, lập tức cắm vào âʍ đa͙σ căng chặt trơn mềm.

Có nước ấm bôi trơn, hắn dùng tay làm thanh niên trong lòng ngực lại lên cao trào lần nữa.

Khi ôm Tạ Đạo Lan ướt đẫm từ thùng nước ra, sắc mặt của trùm phản diện ửng đỏ không còn miếng sức nhúc nhích một ngón tay.

--

Sáng sớm hôm sau, khi Thẩm Uẩn tỉnh lại, Tạ Đạo Lan vẫn đang ngủ say trong trong lòng ngực của hắn.

Nhìn ánh mặt trời chiếu sáng bên ngoài cửa sổ, Thẩm Uẩn lặng lẽ thở dài.

Trước kia hắn luôn cảm thấy tình cảm là thứ quý giá vô cùng thuần khiết, mỗi một lần đều rất cẩn thận lấy ra, bởi vậy rất không thích những người quen người yêu như mức hàng bán ra, còn có những người xem tình cảm như con chip đổi chác.

Nhưng hiện tại cuối cùng hắn cũng đã vượt qua ranh giới mà hắn tự đặt ra cho mình.

Thẩm Uẩn vô ý thức buộc chặt cánh tay, ôm Tạ Đạo Lan lại sát một chút, cúi đầu nhìn về phía khuôn mặt của thanh niên đang ngủ ở trong lòng ngực, khóe môi vô thức nở một nụ cười khổ.

Thôi, đi một bước xem một bước đi.

Có lẽ là bởi vì quá mệt, mãi cho đến giữa trưa, Tạ Đạo Lan mới tỉnh lại.

Y nửa ngồi dậy, còn buồn ngủ, không hề phòng bị.

Thẩm Uẩn đã dậy từ lâu, nhưng vì không yên tâm trùm phản diện còn chưa khôi phục tu vi ngủ một mình ở trong phòng, cho nên cứ luôn ngồi cạnh, lật xem thoại bản không biết do khách trọ nào để quên để gϊếŧ thời gian.

Nghe được tiếng động, hắn ngẩng đầu, cười một cái: “Sư phụ, ngài tỉnh rồi.”

Tạ Đạo Lan vừa nhìn thấy mặt của Thẩm Uẩn, lập tức nhớ tới chuyện tối hôm qua, vành tai đỏ lên, trên mặt cũng không khỏi lộ ra một tia xấu hổ và ngại ngùng.

Y không được tự nhiên dời tầm mắt: “…… Bây giờ lúc nào rồi?”

Thẩm Uẩn đã sớm đoán được với da mặt và tính cách của trùm phản diện thì sẽ không bao giờ chủ động nhắc đến chuyện xảy ra vào tối hôm qua. Hắn thức thời cũng giả bộ hồ đồ theo, khép cuốn thoại bản trong tay, đứng lên cầm quần áo đưa cho Tạ Đạo Lan: “Đã buổi trưa rồi, sư phụ. Muốn ăn chút đồ rồi mới xuất phát hay không?”

Huyết Châu Ngọc gần ngay trước mắt, Tạ Đạo Lan nóng vội ở trong lòng, không muốn chờ thêm một khắc nào, nhưng y nhớ tới tiểu đồ đệ trước mặt vẫn chỉ là phàm nhân, còn rất trẻ tuổi, đứa trẻ ở tuổi này là ăn được nhất. Vì thế lời nói đến miệng lại sửa thành: “Ừm, đi ăn trước đi.”

Hai người liền xuống lầu, không muốn gây sự chú ý, cho nên bọn họ chọn một chỗ trong góc ngồi xuống.

Tiếp đãi bọn họ vừa vặn là tiểu nhị nói bọn họ là đoạn tụ ngày hôm qua, lúc ấy Thẩm Uẩn còn cảm thấy người này khi không tự nhiên lại nói bậy nói bạ, kết quả chưa được mấy canh giờ đã tự trải nghiệm thực tế chuyện này, sờ sờ cái mũi, lại cảm thấy có hơi buồn cười.

Tiểu nhị cũng biết chuyện đêm hôm khuya khoắt bọn họ kêu nước ấm, ánh mắt đã không còn kỳ quái, mà là trở nên vô cùng hiểu rõ. Vung giẻ lau trong tay lên trên vai, tiểu nhị nói: “Khách quan, món của ngài gọi là gà nướng vịt quay, rau xào, thêm một chung canh cá, thêm một đĩa đậu phộng, không sai chứ. Xin lỗi, gần đây chỗ chúng tôi đang tế sông, nguyên liệu nấu ăn khan hiếm, không có những món ngài đã gọi.”

Thẩm Uẩn nghe được hai chữ “Tế sông”, hơi nhíu mày, hắn hỏi: “Không có mấy món này?”

Tiểu nhị nói: “Không có gà nướng vịt quay canh cá.”

Thẩm Uẩn: “…… Không có ăn mặn? Không phải tối hôm qua vẫn còn à?”

Tiểu nhị: “Bởi vì hôm nay mới bắt đầu tế sông.”

Quên đi. Thẩm Uẩn lại gọi lại mấy món xào chay.

Bỗng nhiên một một tiếng heo gào rú chói tai truyền đến từ nhà bếp, ngay sau đó, ngay sau đó nồng nặc mùi máu tanh lan tràn khắp nơi

Bốn người đàn ông cường trán đầu đội khăn nâng một cái thùng gỗ to lớn “hì hục hì hục’’ đi ra.

Thẩm Uẩn nhìn thấy rõ ràng trong chiếc thùng gỗ kia chứa đầy máu tươi và thịt sống. Trên người của bốn người đàn ông kia cũng đính dầy máu tươi, trộn lẫn với mùi thịt và nội tạng, mùi bay ở trong không khí trở nên cực kỳ khó có thể hình dung.

Bọn họ nhanh chóng bước ra khỏi khách điếm, để lại trên mặt đất từng vết đen nhớp nháp.

Mà khách ăn uống ở xung quanh đều có vẻ như bình thường, hiển nhiên đều đã quen với chuyện như vậy rồi.

Khi tiểu nhị bưng đồ ăn tới, Thẩm Uẩn hỏi: “Ở đây các ngươi đều dùng thịt tươi hiến tế sao?”

Tiểu nhị buông đĩa thức ăn: “Trước kia không phải, mới bắt đầu gần đây.”

Thẩm Uẩn “Ồ?” một tiếng ở trong lòng, trong mắt xẹt qua một tia hứng thú.

Chờ sau khi tiểu nhị đi, Tạ Đạo Lan bưng ly trà nhấp một ngụm, giọng điệu nhàn nhạt: “Chơi với lửa có ngày chết cháy.”

Thẩm Uẩn cảm thấy câu đánh giá này là vô cùng đúng trọng tâm.

Sau khi ăn vài miếng đơn giản, hắn và Tạ Đạo Lan cùng đi đến nơi “Tế sông” trong truyền thuyết.

Tên của con sông dùng để tế lễ là sông Du Tây, cũng chính là con sông chảy từ bắc xuống nam ở thành Phi Diệp.

Điểm khác biệt duy nhất là, nước sông Du Tây ở thành Phi Diệp trong vắt, tựa như dải lụa trong suốt, khi thời tiết quang đãng thì sẽ phản chiếu trời xanh mây trắng, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Mà sông Du Tây ở thành Phi Diệp……

Hầu hết những người tụ tập bên bờ sông đều trông có vẻ xanh xao vàng vọt ăn không đủ no, nhưng ăn không đủ no hiển nhiên cũng không thể gây trở ngại bọn họ thành tâm hiến tế bái thần, mọi người đều quỳ ở bờ sông lẩm bẩm ở trong miệng, ba quỳ chín lạy với dòng nước sông đang chảy.

Có một cái đài được xây bằng gạch đá ở bên bờ sông, phía trên có một lão đạo râu trắng mặc y phục màu xám tro đang đứng. Dưới sự chỉ đạo của ông ta, một thùng rồi một thùng chứa thịt và nội tạng máu me nhầy nhụa lần lượt được vận chuyển lên trên rồi đổ xuống sông.

Nước sông đã chuyển sang màu đỏ sẫm, bốc mùi hôi thối nồng nặc, cuồn cuộn chảy đi, toàn bộ cảnh tượng quỷ dị lại ghê tởm, thực sự không phải là điều mà mạch não của người bình thường có thể hiểu được.

“Bọn họ……” Thẩm Uẩn bịt mũi lại, hạ giọng nói: “Thật sự là đang tế sông sao?” Theo hắn thấy, mấy người trong thành này có thù oán với sông Du Tây thì đúng hơn.

Sau đó lại đột nhiên phát hiện hình như trên cổ tay của lão đạo kia có đeo thứ gì đó, một màu đỏ tươi chợt lóe lên giữa đạo bào màu xám tro.

Đó là một viên hạt châu đỏ như máu.

Hai mắt của Thẩm Uẩn sáng lên, lúc trước vì để Tạ Đạo Lan đến thành Vấn Hà, cho nên hắn đã bịa đại ra lời nói dối, không ngờ mèo mù vớ phải chuột chết, Huyết Châu Ngọc thế mà thật sự bị người ta đeo ở trên người: “Sư phụ, ngài xem, đó có phải là vật mà chúng ta muốn tìm hay không?”

Tạ Đạo Lan khôn trả lời.

Thẩm Uẩn đợi thêm một hồi, mới cảm thấy không đúng, khi quay đầu nhìn lại thì vẻ mặt chợt thay đổi.

Phía sau rỗng tuếch, làm gì còn bóng dáng của Tạ Đạo Lan?