Chương 24

Bắc Sơn Kiếm Tông ở phía bắc, không chỉ một ngọn núi cụ thể, mà là toàn bộ phía bắc của Tu Giới.

Lãnh thổ phía Bắc là một nơi cực kỳ lạnh giá, tuyết rơi quanh năm, nhưng cây cối lại bởi vì tràn đầy linh lực mà vẫn rất xanh tốt, dõi mắt trông về phía xa, bên ngoài vòm trời xám trắng, Một thanh kiếm khổng lồ dường như có thể chạm tới bầu trời sừng sững nơi phương xa, đứng thành một cái bóng mờ ảo trong dãy núi tuyết bay vờn quanh.

Chuôi kiếm này gọi là kiếm Nữ Oa, từng là linh kiếm được thần Nữ Oa sử dụng thời viễn cổ, cũng là nền tảng khai tông lập phái của kiếm tông.

Nghe nói, chỉ có người có cơ duyên mới có thể rút được kiếm Nữ Oa.

Nhưng mấy vạn năm đã trôi qua, nó vẫn là một huyền thoại không thể lay chuyển ở phương Bắc.

Khi Thẩm Uẩn xem tiểu thuyết, chỉ cảm thấy đây có lẽ là cơ duyên tác giả sắp xếp cho vai chính, chỉ tiếc mãi cho đến khi hắn chết, cũng chưa có thể xem được đoạn này.

Dọc theo thềm đá rêu xanh, đi thẳng một đường về phía trước.

Khi đến sườn núi, tuyết bắt đầu rơi trên các bậc thang, một bên là vách đá, một bên là đá lởm chởm có hình thù kỳ dị. Thềm đá dưới chân càng đi càng hẹp, gần như chỉ rộng bằng vai người. Tuyết còn rất mới, chưa từng bị ai giẫm lên, khi Thẩm Uẩn giẫm lên thì liền để lại dấu chân rõ ràng suốt cả một đường.

Đi ở trên núi như vậy, sẽ cảm thấy chính mình cách thế tục rất xa xôi, tâm cũng trở nên điềm tĩnh không màn danh lợi.

Tiếng gió hô hô, tiếng đạp tuyết sàn sạt, thỉnh thoảng có tiếng chim kêu từ trên trời..

Thẩm Uẩn đang đắm chìm ở trong khung cảnh như vậy, bước chân lại bỗng nhiên dừng lại.

Không biết khi nào, hắn đã đến được đỉnh núi.

Một tảng đá cao bằng hai người được khéo léo khảm ở một bên vách núi. Phía trên viết ba chữ to đùng —— Lưu Tiên Đài.

Mỗi một chữ, mỗi một nét bút đều mạnh mẽ hữu lực, thiết họa ngân câu*.

(*) Thiết họa ngân câu (铁画银钩): thành ngữ Trung Quốc mô tả chữ viết mạnh mẽ lại sắc sảo, đẹp đẽ, từng nét vạch như khắc bằng sắt, từng nét móc như chạm bằng bạc.

Lại đi một đoạn thềm đá, quả nhiên đã đến một chỗ bình đài rộng lớn.

Tạ Đạo Lan đưa Thẩm Uẩn đến đây rất đúng lúc, chình là thời điểm Bắc Thiên Kiếm Tông tuyển đệ tử bên ngoài mười năm một lần. Dựa theo quy củ, chỉ cần có thể thông qua thí luyện, cho dù là nam nữ già trẻ, thiên phú cao thấp thì cũng đều có thể làm đệ tử nhập môn.

Tu sĩ của Tu Giới cũng không phải là đều có môn có phái, cũng có không ít là tình cờ gặp gỡ, hoặc bản thân từ tìm tòi bước vào con đường tán tu.

Bắc Sơn Kiếm Tông đặt ở toàn bộ Tu Giới cùng là đại tông môn lớn mạnh số một số hai, tự nhiên có không ít tu sĩ muốn vào cửa, đỡ phải đi đường vòng.

Khi Thẩm Uẩn đi lên Lưu Tiên Đài, phía trên đã có mười mấy người đứng thành tốp năm tốp ba, cơ bản đều là tu sĩ Luyện Khí kỳ, đương nhiên cũng có Trúc Cơ.

Người trẻ tuổi nhất đang cùng bạn đồng hành đứng cạnh vách đá, ngẩng đầu xem bích hoạ phía trên, mặc một bộ đồ màu xanh, tay cầm phất trần, trông chỉ mười bốn lăm tuổi, tu vi lại cao hơn hầu hết người ở đây, chừng Trúc Cơ sơ kỳ.

Còn người già nhất là một ông lão mặc một bộ vải bố ngồi xếp bằng ở trong một góc, dựa vào nếp gấp trên mặt của ông ta có thể phán đoán, dù thế nào cũng đã sáu bảy chục tuổi, tu vi lại giống như cậu thiếu niên mặc đồ xanh mười bốn lăm kia, là Trúc Cơ sơ kỳ.

Sự tàn khốc của Tu giới có lẽ chính là sự tàn khốc của thiên phú

Khi Thẩm Uẩn đi lên đài thì thu hút không ít tầm mắt, nhưng tu sĩ hiển nhiên cũng không chú trọng đối với bề ngoài giống như phàm nhân, sau khi nhìn thấy hắn chỉ có tu vi Luyện Khí thì đều mất đi hứng thú.

Hắn ngồi ở Lưu Tiên Đài trong chốc lát, mới ý thức được một vấn đề.

Thẩm Uẩn vốn tưởng rằng Tạ Đạo Lan nói đưa mình đến Bắc Sơn Kiếm Tông, là nói bản thân có thể trực tiếp vào cửa trở thành đệ tử, chủ yếu chính là dựa vào quan hệ đi cửa sau.

Kết quả vẫn phải tham gia thí luyện giống như những người khác.

Cũng đúng, trùm phản diện có quá nhiều kẻ thù, cần phải ra tay đối phương một cái trở tay không kịp, tin tức trong Tu chân giới lại truyền nhanh như vậy, y tùy tiện ra mặt bởi vì một chút việc nhỏ như vậy cũng sẽ chỉ rút dây động rừng.

Tuy rằng Thẩm Uẩn không có ý kiến gì với việc này, dẫu sao cũng không thể chỉ dựa vào ôm đùi trong mọi việc. Nhưng hắn nhìn dáng vẻ chuẩn bị đã lâu nóng lòng muốn thử của những người khác, lại nhìn trên người của mình chỉ có mỗi thanh kiếm sắt rẻ tiền mua từ thợ rèn ở phàm giới, không khỏi có chút trầm mặc.

Bởi vì ngay từ đầu vai chính đã ở Đông Sơn, bái sư nhập môn cũng là ở Đông Sơn, bởi vậy Thẩm Uẩn chỉ có thể hiểu một cách khái quát về Bắc Sơn Kiếm Tông từ các nhân vật và sự kiện khác nhau thông qua nguyên tác.

Còn về chi tiết, tỷ như thí luyện này rốt cuộc là thế nào, Thẩm Uẩn cũng không biết, chỉ có thể cùng ngồi chờ với những người khác mà thôi.

Qua hai khắc, không còn có ai đi từ chân núi lên nữa.

Lúc này có một âm thanh trầm nặng to lớn đột nhiên vang vọng giữa trời đất: “Vòng thứ nhất tuyển thí, Vấn Đạo.”

Bắt đầu rồi sao?

Thẩm Uẩn bỗng cảm thấy phấn chấn, hắn nghe thấy một tiếng động lớn, bình đài dưới chân bắt đầu rung chuyển

Vách đá đối diện nứt ra một khe hở chỉ một người mới có thể qua.

Một đoạn thềm đá màu xanh lơ, hai bên là vách đá, vẻn vẹn chỉ có một đường ánh sáng chiếu xuống.

Con đường phía trước không lường được, trong lúc nhất thời những người trên Lưu Tiên Đài đều không có ai nhúc nhích.

Thẩm Uẩn khoanh tay dựa vào lan can đá sau lưng, cũng đang quan sát tình huống. Cảm giác hiện tại không khác với cảm giác khi hắn vừa mới xuyên qua thế giới này, hai mắt tối thui, không rõ cái gì cả, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, không thể hiểu được, lại không có ai có thể hỏi, chỉ có thể nhìn người khác rồi mới hành động.

Người di chuyển đầu tiên chính là thiếu niên mặc đồ xanh kia.

Cậu ta vung tay áo, xoay người chắp tay, cười nói: “Chư vị đạo hữu, Pháp mỗ đi trước một bước.”

Nói xong liền cất bước đi vào bên trong khe hở kia.

Nói đến cũng thần kỳ, cậu ta mới vừa đi được vài bước thì bóng dáng liền biến mất một cách kỳ quái, tựa như đã tiến vào một thế giới khác.

Có người mở đầu, không ít người cũng không còn do dự mà cũng đi theo vào.

Thẩm Uẩn lại vì lời của thiếu niên mặc đồ xanh mà ánh mắt sáng ngời.

Trong tiểu thuyết có vai chính vai ác, đương nhiên cũng sẽ có vai phụ pháo hôi.

Mà hắn sở dĩ cũng có hiểu biết một chút về Bắc Sơn Kiếm Tông chính là bởi vì trong nguyên tác có một vai phụ rất tốt suất diễn cũng rất nhiều, tên là Pháp Sầm.

Họ Pháp này vẫn là rất ít thấy, lùi lại tuyến thời gian một chút, thời gian mà Pháp Sầm nhập môn cũng chính là lúc này.

Thẩm Uẩn không phải là người tốt, mà loại người không tốt như hắn lại thích giao tiếp với kiểu người dễ tính nhiệt tình như Pháp Sầm thế này.

Nếu có được sự trợ giúp này, trước khi Tạ Đạo Lan trở về, ngày tháng hắn sống ở đây cũng tốt hơn rất nhiều.

Trong lòng đánh bàn tính, tính toán ích lợi được mất, Thẩm Uẩn cũng đi vào khe hở.

--