Chương 26

Phàm giới đã vào hè, Tu Giới lại vẫn rét lạnh.

Nơi này đã không nhìn thấy Bắc Sơn Kiếm Tông, những dãy núi nối liền nhau, cuối cùng trở thành một vệt bóng trắng bao phủ trong tuyết bay.

Tại giao giới Tây Bắc ở Tu Giới, bên trong một ngọn núi có một tượng Phật khổng lồ bằng đá ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền, chắp tay trước ngực, những hạt Phật châu quấn quanh trên các ngón tay đều sáng trong lung linh, lóe lên ánh sáng kỳ dị.

Bên dưới tòa sen, một áng lửa ngập trời. Từ xa nhìn lại, trông giống như một chiếc đèn l*иg lửa khổng lồ đang cháy trên núi.

Chùa Đại Liên chìm trong biển lửa rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng lửa kêu lách tách thì không còn gì khác.

Những thi thể không đầu đầy máu nằm rải rác khắp viện.

Tạ Đạo Lan ngồi dưới cây cổ thụ cây ngàn năm, ngẩng đầu lẳng lặng mà nhìn bầu trời bị lửa nhuộm đỏ.

Bên cạnh y còn có một chiếc bàn thấp bằng đá, trên bàn đặt một bàn cờ.

Cờ chưa hạ xong thì bị máu tươi nhuộm dần, từng sợi máu màu đỏ tươi nhỏ xuống, nhỏ từng giọt một xuống mặt đất.

Ở đầu bên kia của chiếc bàn thấp là một vị hòa thượng mặc áo cà sa đang một tay lần chuỗi tràng hạt, một tay kẹp quân cờ trắng thả xuống bàn cờ đầy máu.

“Tạ thí chủ, ngài cần gì phải……” Vị hòa thượng nhắm hai mắt, khuôn mặt có chút đau khổ bất đắc dĩ: “Vạn vật trên thế gian, vận mệnh chú định đều có nhân quả, hiện giờ ngài đã nhập Độ Kiếp kỳ, ngước mắt trong Tu Giới lại không có đối thủ, cần gì phải tạo sát nghiệt, gieo quả đắng cho bản thân như thế này.”

Tạ Đạo Lan cười lạnh một tiếng, đặt quân cờ đen trong tay xuống, mang theo sát khí: “Một khi đã như vậy, những người đó đã từng làm nhục ta lúc trước, tại sao vẫn chưa nhận một phần quả đắng này?”

Hòa thượng nói: “Cũng không phải chỉ có bệnh khó chữa thì mới có thể gọi là khổ. Trên đời có bao nhiêu loại quả đắng, tại sao Tạ thí chủ lại biết, bọn họ chưa từng nếm quả đắng.”

Tạ Đạo Lan không rảnh biện luận mấy đạo lý này với hắn, mùi máu tanh nồng nặc dẫn ra tà khí bị đè nén trong cơ thể, mạnh mẽ đâm đến kinh mạch, khiến cho y liên tục đau đớn như bị cắt thịt xương.

Mỗi khi lúc này, một cái ôm ấm áp luôn hiện lên ở trong óc, bắt lấy lý trí còn sót lại của y.

Tạ Đạo Lan hít một hơi thật sâu, lại đặt một quân cờ xuống, thắng bại đã rõ ràng.

Y nói: “Ta thắng.”

Hòa thượng nói: “Tạ thí chủ thật tinh thông cờ nghệ.”

Nói rồi, bàn tay dính đầy máu tươi đưa vào trong tăng bào rồi lấy ra một quyển kinh Phật.

“Như lời hẹn năm đó, Bắc Phật Tàng ở đây.”

Tạ Đạo Lan đưa tay nhận quyển kinh Phật kia, quay đầu bỏ đi.

Hòa thượng lại nói: “Tạ thí chủ, oan oan tương báo khi nào mới dứt.”

Bước chân của Tạ Đạo Lan dừng một chút, nhưng cũng không nói gì, rất nhanh đã đi ra khỏi cổng chùa.

Sau lưng y, cửa bị cháy gãy đổ trên mặt đất, bị cháy thành tro tàn.

Lúc này, các hòa thượng còn may mắn sống sót mới dám đi ra từ Phật đường phía sau.

Một tiểu hòa thượng đầu tròn vo bổ nhào vào trên đùi của vị hòa thượng dưới tàng cây, trong mắt đều là nước mắt: “sư phụ Tuệ Độ, người kia là ai? Tại sao lại muốn gϊếŧ thiền sư và sư huynh……”

Lại có hòa thượng giọng điệu bất mãn: “Tuệ Độ, tại sao ngươi lại giao Bắc Phật Tàng có tên điên đó?! Hắn đã gϊếŧ thiền sư, là kẻ thù của chùa Đại Liên chúng ta! Sao ngươi lại mềm yếu như vậy?”

Phía sau nổi lên một tràn tiếng phụ họa.

Nhưng khi nãy Tạ Đạo Lan còn ở đây, lại không thấy đám bọn họ dám ra mặt.

Tuệ Độ thở dài một tiếng, chắp tay trước ngực, Phật châu chậm rãi chuyển động ở trong tay của hắn.

50 năm trước, Tạ Đạo Lan mới vừa vào Hóa Thần kỳ, đi vào chùa Đại Liên, cũng muốn xem một trong tứ chí bảo Bắc Phật Tàng trong truyền thuyết rốt cuộc trông như thế nào giống như vô số tu sĩ khác.

Trụ trì khi ấy là thiền sư Khổ Thiền, ông ta định ra một quy củ, người đánh cờ thắng chủ trì chùa Đại Liên thì sẽ có thể lấy đi Bắc Phật Tàng mà không cần trả bất cứ cái giá gì. Một tu sĩ chỉ có cơ hội khiêu chiến mỗi năm một lần.

Khổ Thiền tu Phật ngàn năm, cờ nghệ tinh vi, ai có thể hạ được ông ta? Rất nhiều tu sĩ từng thử khiêu chiến, sau đó đều từ bỏ, chỉ có Tạ Đạo Lan vẫn luôn tiếp tục kiên trì.

Gió mặc gió, mưa mặc mưa, mãi cho đến hôm nay.

Vừa nãy, y cắt đầu của thiền sư Khổ Thiền, đồ đệ Tuệ Độ của Khổ Thiền tự nhiên trở thành tân trụ trì. Thắng được, Bắc Phật Tàng cũng bị cầm đi.

Bên ngoài chùa.

Tạ Đạo Lan nắm Bắc Phật Tàng, đi một đường xuống dưới chân núi.

Hồ Kính Đình dưới chân núi soi bóng những ngọn núi xanh mướt, gợn sóng nhè nhẹ dưới bầu trời xám trắng.

Trời mưa.

Mơ hồ nghe được có ai hô to “Cứu hoả” “Có đạo hữu linh căn nước hay không”, nhưng những cái đó đã không liên quan đến Tạ Đạo Lan.

Một trong tứ chí bảo Nam Bắc Phật Tàng trong Tu Giới có được thanh tâm tĩnh khí, có tác dụng loại trừ tâm ma. Bắc Phật Tàng trong số đó đã được y nắm trong tay.

Vừa lúc, kinh mạch bị sát khí Huyết Châu Ngọc ăn mòn khó chịu đến cực điểm, Tạ Đạo Lan tùy ý ngồi xuống trên một tảng đá, mở Phật tàng ra, xem một tờ rồi lại một tờ, chậm rãi điều động linh lực.

Một lát sau, cuối cùng đau đớn đã có hơi giảm bớt. đầu tóc và quần áo của Tạ Đạo Lan cũng bị nước mưa xối đến ướt đẫm.

Trên mặt hồ nổi lên sương mù, trắng xoá một mảnh. Vì thế y không khỏi nhớ tới Bắc Sơn Kiếm Tông cũng bị tuyết bao phủ trắng xoá kia.

Có lẽ đã bắt đầu tuyển thí, cũng không biết hiện tại Thẩm Uẩn như thế nào……

Y vốn muốn sắp xếp hết cho Thẩm Uẩn rồi mới rời đi, nhưng ngày đó sau khi sờ xương của Thẩm Uẩn ở trong miếu hoang, y ý thức được những suy nghĩ của mình đều là dư thừa.

Người mang Kiếm Cốt đối với kiếm đạo mà nói chính là thiên phú trác tuyệt, có thể nói là kiếm tu mà ông trời chỉ đích danh.

Trên người của Tạ Đạo Lan cũng có một đoạn Kiếm Cốt, nguyên nhân cũng vì như thế, y mới có thể trở thành thiếu niên thiên tài, trở thành đại sư huynh của Bắc Sơn Kiếm Tông, bước qua bậc thang mà mọi người đều hâm mộ.

Lại không ngờ rằng, người đồ đệ đầu tiên mà y thu nhận, thế mà cũng có được thiên phú trác tuyệt như vậy.

Chỉ tiếc nhập môn muộn, không thể học được một số công pháp đồng tử, lại khuyết thiếu linh căn, mặc dù ngày sau có thể tái tạo, nhưng cũng vô duyên với đạo pháp sâu diệu.

Nhưng chỉ cần có Kiếm Cốt, là có thể có được một vị trí nhỏ ở trong Bắc Sơn Kiếm Tông.

Cho nên, Tạ Đạo Lan lựa chọn trực tiếp để Thẩm Uẩn tham gia tuyển thí.

Như thế cũng có thể tránh cho Thẩm Uẩn vì mình mà bị cô lập ở bên trong tông môn.

Những lão già ham mê thu nhận đồ đệ nếu biết sau khi y trọng thương trốn đến phàm giới, không chỉ không chết, còn thu được một hạt giống tốt như vậy, còn không biết sẽ ghen ghét đến như thế nào.

Mới vừa rồi Tuệ Độ khuyên y buông bỏ, thực ra Tạ Đạo Lan cũng hiểu đạo lý trong đó, nhưng y không thể buông được.

Từng là một thiên tài thu hút rất nhiều sự chú ý, Tu Giới có quá nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm y. Bởi vậy sau khi mất đi tu vi, Tạ Đạo Lan liền biến thành “món hàng” chạm tay có thể bỏng nhất.

Trong tâm những người đó đều là âm u vặn vẹo, muốn đạt được sự vui sướиɠ và cảm giác vượt trội bằng cách chà đạp lên người từng cao quý không tả nổi, cao cao tại thượng.

Vì thế Tạ Đạo Lan bị kẻ thù rạch mặt, rồi bị trói đi bán đấu giá.

Sau khi bị người ta mua được, cuộc sống thậm chí còn tồi tệ hơn cả cái chết..

Nằm trên mặt đất, bị người ta đánh đập nhục mạ như con chó, ăn cơm thừa canh cặn cũng là nhẹ rồi.

Thậm chí có người chém đứt tứ chi của y rồi lại cho y uống một lọ thuốc mọc lại tay chân, sau đó thưởng thức bộ dạng quỳ trên mặt đất nước mắt nước mũi giàn giụa vì bị cơn đau đớn và ngứa ngấy tra tấn của y.

Chờ sau khi mọc ra lại tay chân thì lại làm thêm một lần nữa.

Điều may mắn duy nhất có lẽ chính là khuôn mặt đã bị rạch nát, đồng thời những người đó đại khái cũng vẫn còn có chút kiêng kị y, cho nên cũng không dám có ý với thân thể của y.

Sau đó, cứ bị bán đấu giá hết lần này đến lần khác, trên đường bị vận chuyển đến cho người mua khác, cuối cùng Tạ Đạo Lan cũng tìm được cơ hội trốn thoát.

Trong lúc bị vô số người đuổi gϊếŧ, cuối cùng tiêu hao một chút linh lực còn sót lại trong máu thịt, y mới có thể chạy trốn đến phàm giới.

Những nổi đau đớn đó, những sự nhục nhã đó, Tạ Đạo Lan cũng chưa từng quên một ngày nào.

Tuệ Độ khuyên y đừng gieo ác quả, khi đó Tạ Đạo Lan dừng bước chân, trong nháy mắt muốn hỏi hắn: Bản thân chẳng qua muốn đòi lại sự công bằng cho mình. Dựa vào đâu mà gọi là ác quả? Chẳng lẽ người ta bị khinh nhục, cũng chỉ có thể chịu đựng sao? Y cũng chỉ có thể lựa chọn tha thứ sao?!

Đủ loại phẫn uất, nặng nề đè ở đáy lòng, cuối cùng vẫn không nói ra.

Tạ Đạo Lan đã sống quá lâu, chán ghét nói những lời vô dụng với những kẻ vô dụng này, cũng không muốn lãng phí tình cảm của mình.

Cảm xúc của y chỉ muốn thể hiện trước mặt người có thể hiểu y, bằng lòng tiếc thương cho y.

Thẩm Uẩn……

Tạ Đạo Lan ở trong mưa bụi mông lung, nhìn phía không trung phương bắc.

--

Thẩm Uẩn đi rồi lại đi lên thềm đá tiến về phía trước, cuối cùng là cảm thấy có chút phiền chán.

Bất quá hắn cũng không quay đầu lại. Có một số người quay đầu lại là vì vẫn còn nơi để đi, Thẩm Uẩn lại hoàn toàn không có lựa chọn thứ hai, hắn chỉ có thể tiếp tục hướng lên trên.

Khi con người phiền chán mỏi mệt thì tuyến đề phòng trong tâm lý sẽ yếu đi, rất dễ nảy sinh đủ loại suy nghĩ tiêu cực.

Thẩm Uẩn cũng không biết, những người khác đã vì những suy nghĩ tiêu cực trên Vấn Đạo mà xuất hiện các loại ảo giác đáng sợ. Những ảo giác là tâm ma, một khi xuất hiện, cũng chỉ có đánh bại, mới tính là hoàn thành thí luyện.

Đây là “Vấn(hỏi)”.

Nhưng Thẩm Uẩn trên Vấn Đạo, lại từ đầu đến cuối đều là trống rỗng, yên tĩnh đến đáng sợ.

Trong mười hai bậc thang dài, chỉ có hai người bình tĩnh như vậy.

Một người là Pháp Sầm siêu người tốt trong cảm nhận của Thẩm Uẩn, một người khác chính là bản thân Thẩm Uẩn.

Bốn đôi mắt ở phía sau Lưu Ảnh Thạch đã xem nhẹ những đệ tử khác, toàn bộ đều tập trung ở trên người của hắn.

Nửa ngày, râu quai nón gãi đầu: “Đây…… thằng nhóc Pháp gia tình huống đặc biệt, Vấn Đạo không phản ứng cũng thôi đi. Thằng nhóc này lại là sao đây? Chẳng lẽ không muốn có thứ gì hay kẻ thù nào sao? Không thể nào, hắn không phải là phàm nhân sao? Ít nhất cũng phải có du͙© vọиɠ gì chứ!”

Người phụ nữ áo đỏ châm một tẩu thuốc mới, nàng ta nói với Chu Đường nói: “Chu trưởng lão, không phải ngươi nói khí tràng đứa nhỏ này rất hợp với ngươi sao? Sao hắn lại không giống người gì hết?”

Chu Đường cười nói: “Không giống chỗ nào? Ta thấy hắn giống ta mà, tâm tính tốt quá trời!”

Người phụ nữ áo đỏ phát ra cười lạnh với sự mặt dày của ông ta.

Thanh Hòa lẳng lặng mà nhìn Lưu Ảnh Thạch, bỗng nhiên mở miệng nói: “Chờ hắn đi xong Vấn Đạo, để cho ta sờ xương cho hắn, sau đó nhận hắn vào cửa.”

Chu Đường kinh ngạc nhướng mày: “Thanh Hòa, ý của ngươi là……”

Thanh Hòa chỉ chỉ: “Ta muốn thu hắn làm đồ đệ của ta.”

Chu Đường sắc mặt cổ quái, sờ sờ cằm, không nói chuyện, trong lòng lại đang tính toán chuyện gì đó.

Trên mặt người phụ nữ áo đỏ cũng mang theo một tia trào phúng. sư muội

Chỉ có râu quai nón nghĩ sao nói vậy, cười ha ha: “Thanh Hòa, ngươi không hổ là sư muội của tông chủ, ngoại trừ Kiếm Cốt trời sinh thì đều chướng mắt mấy đồ đệ có tư chất khác nhỉ……”

Nói xong thì thấy người phụ nữ áo đỏ và Chu Đường đều quay đầu lại trừng ông ta, lúc này mới phát giác lỡ lời, nở nụ cười ngượng ngùng.

Đồ đệ của Tông chủ Bồng Đức Tán Nhân đã thành một chủ đề không thể nhắc đến của Bắc Sơn Kiếm Tông.

Thanh niên kiếm tu tên Tạ Đạo Lan cũng có được Kiếm Cốt trời sinh, từng là đại sư huynh mà tông môn tự hào nhất, là một thiên tài đứng đầu trong toàn bộ Tu Giới.

Đáng tiếc, sau đó độ kiếp xảy ra ngoài ý muốn, kinh mạch bị đứt, trở thành phế nhân……

Chuyện cụ thể trong đó như thế nào, nhóm trưởng lão bọn họ cũng không rõ ràng. Tu hành trăm ngàn năm đã khiến cho lòng hiếu kỳ của bọn đối với người khác trở nên phai nhạt đi rất nhiều.

Thanh Hòa không có để ý tới ông ta, hai tròng mắt màu trắng gắt gao nhìn chằm chằm thanh niên trên Lưu Ảnh Thạch, vẫn không nhúc nhích.