Chương 28

Thẩm Uẩn không khỏi kinh ngạc một chút. Kiếm Cốt là cái gì, hắn vẫn biết được, bởi vì trong nguyên tác nam chính cũng có tư chất giống với Tạ Đạo Lan.

Hắn vốn tưởng rằng mình xuyên tới thế giới này, xuất phát từ một kẻ ăn xin, không có gì cả, thuộc về trò đùa xấu xa của ông trời, vì thế mà hắn còn chỉ lên trời mắng rất nhiều lần.

Không ngờ……

“Rất tốt” ở trong miệng của Tạ Đạo Lan, lại tốt như vậy!

Có điều nghĩ đến mình không có linh căn, còn là đại năng* trùm phản diện sau khi lấy lại được tu vi Độ Kiếp cao thâm nặn cho mình một cái giả, Thẩm Uẩn lại cảm thấy rằng đánh giá này khá phù hợp.

*toàn năng, có mọi khả năng, có quyền lực to lớn

Được rồi, nhưng ngọc đẹp có tỳ vết, không ở mức tốt nhất. Bởi vậy là “rất tốt”.

Thanh Hòa thu hồi tay, lại hỏi: “Ta có ý thu nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi có bằng lòng hay không?”

Thẩm Uẩn ngẩn ra, không ngờ chuyện tốt diễn ra trên người Pháp Sầm, chỉ chớp mắt liền đến phiên mình.

Tạ Đạo Lan cũng là chủ động muốn nhận mình đồ đệ nhỉ.

Hóa ra hắn còn là một miếng bánh thơm ngon.

Thẩm Uẩn lắc lắc đầu trong ánh mắt của mọi người: “Xin lỗi, ta không có ý muốn bái vào môn hạ của ai, chỉ muốn làm một đệ tử bình thường trong kiếm tông, mong rằng trưởng lão thứ lỗi.”

Đừng nói Pháp Sầm, ngay cả ba trưởng lão phía sau cũng đều mở to hai mắt, vẻ mặt khϊếp sợ.

Sắc mặt của Thanh Hòa lập tức trầm xuống.

“Từ từ.” Chu Đường chen lên, dở khóc dở cười nói: “Nhóc con, ngươi biết vị này là ai không?”

Tuy rằng bề ngoài của hai người trông không chênh lệch lắm, nhưng phần lớn người tu chân đều trông như 10-20 tuổi, thực ra đều là yêu quái một hai trăm tuổi lão, tu vi cao thâm đến một hai ngàn tuổi cũng có. Chu Đường kêu hắn một tiếng nhóc con cũng không quá.

Người phụ nữ áo trắng mới vừa tự giới thiệu, vì thế Thẩm Uẩn học đến đâu dùng đến đó: “Là Thanh Hòa trưởng lão.”

Chu Đường đỡ trán: “Ta cũng là có lòng tốt, cảm thấy ngươi có chỗ giống ta, cho nen mới có thể nhắc nhở một câu: Hiện giờ nàng là sư muội của tông chủ Bắc Sơn Kiếm Tông, đại năng Hóa Thần kỳ, được ca tụng là kiếm tiên trong Tu Giới, nói một câu thực tế, chỉ cần bái vào môn hạ của nàng, ngươi co thể chọn bất kỳ tài nguyên tu luyện nào mà mình muốn.”

Sư muội của tông chủ ……

Thẩm Uẩn nhìn về phía Thanh Hòa, lúc này đây, hắn mới nhìn thấy được mấy chữ to đùng ở trên mặt của người phụ nữ—— “Đối tượng số 2 mà Tạ Đạo Lan chính tay đâm chết”.

Qua thêm mấy tháng, Tạ Đạo Lan sẽ trở về, sau khi chém đứt đầu của tông chủ Bồng Đức Tán Nhân, người thứ hai sẽ là sư muội của Bồng Đức Tán Nhân.

Người phụ nữ này thế là đã bị xem như một người chết ở trong lòng của Thẩm Uẩn, vì thế, hắn càng thêm kiên định nói: “Mong rằng trưởng lão thứ lỗi!”

Hóa ra thực sự có người sẽ từ chối cành ôliu trưởng lão chủ động đưa đến, từ chối trở thành đồ đệ thân truyền?

Chu Đường trợn mắt há hốc mồm, chẳng lẽ ông ta thật sự nhầm rồi? Thằng nhóc này cũng không phải hạng người tham danh cầu lợi, mà là có kiên trì và nguyên tắc của chính mình sao?

Ông ta cũng không biết, Thẩm Uẩn còn đang đánh một ván cờ lớn.

Cái gì đệ tử trưởng lão, bố cục quá nhỏ, hắn phải làm chính là đại sư huynh thân truyền.

Ánh mắt Thanh Hòa hoàn toàn lạnh xuống, nhìn Thẩm Uẩn, vung tay áo rồi quay đầu liền ngự kiếm rời đi.

Ân Hiểu Đường đứng bên cạnh cười run rẩy hết cả người: “Thú vị, thú vị.”

Chu Đường tràn đầy dấu chấm hỏi, giống như còn chưa chấp nhận sự thật mình nhìn nhầm.

Râu quai nón gật đầu với Thẩm Uẩn một cái: “Khá lắm!” Nói xong liền ngự kiếm rời đi, cũng không biết là châm biếm hay khen ngợi.

Ân Hiểu Đường cười xong nói: “Ngươi rất thú vị. Được rồi, đi thôi, tuy rằng ngươi không phải đệ tử thân truyền, nhưng ngươi rất hợp nhãn của ta, vừa vặn ta cũng thu đồ đệ, cũng dẫn ngươi đi làm thủ tục nhập môn luôn.”

Thẩm Uẩn không kiêu ngạo không siểm nịnh, hành lễ nói: “Đa tạ trưởng lão.”

Chỉ có tu sĩ Kim Đan kỳ mới có được năng lực ngự kiếm phi hành, Ân Hiểu Đường giơ tay dẫn hai con tiên hạc đến, để cho bọn họ mỗi người ngồi lên một con, bản thân ngự kiếm bay ở phía trước dẫn đường.

Pháp Sầm truyền âm cho Thẩm Uẩn: “Thẩm Uẩn, vừa rồi Thanh Hòa trưởng lão muốn nhận người làm đệ tử thân truyền, sao ngươi không đồng ý?”

Thẩm Uẩn đang nắm chặt lấy lông chim tiên hạc, ôm thái độ hoài nghi với sự an toàn của phương tiện giao thông an toàn này, nghe được câu hỏi, thuận miệng trả lời: “Phiền phức lắm.”

Tuy rằng còn mấy tháng nữa thì Tạ Đạo Lan mới có thể trở về, hắn cũng có thể giả vờ bái Thanh Hòa làm sư phụ ở trong khoảng thời gian này, sử dụng tài nguyên tu luyện, sống cuộc sống vinh hoa phú quý.

Nhưng mà, tiền đề của cái này là hắn và Tạ Đạo Lan chỉ là sư đồ bình thường.

Tưởng tượng đến sau khi Tạ Đạo Lan tắm máu Tu Giới trở về, nhìn thấy chính mình kêu người phụ nữ khác là sư phụ thì sẽ có sắc mặt như thế nào, Thẩm Uẩn liền cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Bị một kiếm chém chết cũng không sao, nhưng giải thích dỗ người nhất định là không thiếu được.

Cho nên, phiền lắm.

Nhưng mà bốn chữ này rơi vào trong tai người không biết nội tình, lập tức liền thành hành xử khác người.

Làm gì có ai sẽ bởi vì “Phiền phức” mà từ chối cành ôliu của một vị trưởng lão đại tông môn chứ!

Pháp Sầm lờ mờ một cái chớp mắt, tiện đà nghĩ đến thanh niên trước mặt là Kiếm Cốt trời sinh hiếm thấy thì lại hiểu.

Thiên tài sao, luôn có hơi kỳ quái……

Pháp Sầm lại nói: “Nhưng sắp tới đệ tử cần xuống núi rèn luyện, có sư phụ đi theo bảo vệ, cũng không phải chuyện gì xấu.”

Đệ tử rèn luyện?

Thẩm Uẩn ngẩn ra, hắn đúng là quên mất chuyện này.

Theo truyền thống của Tu Giới, sau khi tân đệ tử nhập môn một khoảng thời gian thì sẽ bị buộc phải phân công nhiệm vụ, xem như lần đầu tiên rèn luyện sau khi Tu Giới.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tông môn sẽ cho một ít tài nguyên tu luyện làm phần thưởng, như pháp khí đan dược linh tinh.

Nhưng mà, những nhiệm vụ này cũng không đơn giản, có thể có nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào.

Thẩm Uẩn vẫn rất quý mạng của mình, hắn tự hỏi một chút, hỏi: “Ngươi có biết đệ tử rèn luyện đại khái là bắt đầu lúc nào không?”

Pháp Sầm nghĩ nghĩ: “Đại khái là ba tháng sau đấy.”

Thẩm Uẩn tính một chút, lúc ấy có lẽ Tạ Đạo Lan đã trở lại rồi. Vì thế cũng không để ở trong lòng, gật gật đầu không nói chuyện nữa.

Truyền âm giữa Trúc Cơ kỳ và Luyện Khí kỳ, rất dễ bị Ân Hiểu Đường nghe hết toàn bộ. Sau khi nghe được lý do Thẩm Uẩn từ chối Thanh Hòa, nàng không khỏi cười ha ha lần nữa.

Thanh Hòa, ngươi cũng có hôm nay.

Nhìn Thẩm Uẩn, không khỏi lại thuận mắt hơn rất nhiều.

Bay qua nhiều ngọn núi, cuối cùng, tiên hạc ngừng ở trên một con đường nhỏ giữa núi.

Nói là đường nhỏ, nhưng thực chất là một con đường đầy bùn. Bốn phía là rừng cây rậm rạp, trên cành cây có ụ tuyết trắng nặng nề đè lên, có một số tuyết đã tan nhỏ giọt xuống, xộc vào mũi một mùi ẩm ướt lạnh lẽo..

Cách vô số lá cây che phủ, Thẩm Uẩn nhìn thấy một lầu tháp tồi tàn tưởng chừng như sắp sụp đổ ở cuối con đường.

Trong đầu hắn hiện lên một cảm tưởng: Trời ạ, còn phải leo núi.

Muốn mạng mà.

Nhưng, còn có thể làm sao bây giờ? Leo thôi.

Cũng may con đường nhỏ cũng không dài, rất nhanh đã đến lầu tháp.

Cánh cửa gỗ mở ra, phát ra một tiếng “Kẽo kẹt” làm người ta ê răng.

Thẩm Uẩn thấy nhìn thấy một tấm biển treo trên cánh cửa gỗ lung lay như sắp rơi xuống bất cứ lúc nào, phía trên viết hai chữ: “Kiếm Các”.

Chữ lại rất không tồi, đáng tiếc nơi này thật sự tàn quá.

Ân Hiểu Đường dừng bước chân: “Kiếm Các có chứa ngàn mấy vạn linh kiếm, chỉ cần các ngươi đi vào làm theo sự chỉ dẫn của các trưởng lão Kiếm Các thì sẽ có thể tìm được với thanh kiếm phù hợp với mình. Đây cũng coi như là quà gặp mặt dành cho mỗi một tân đệ tử của Bắc Sơn Kiếm Tông. Kiếm Các chỉ có tân đệ tử mới có thể đi vào, ta không vào.”

Ha, còn phát vũ khí mới nữa.

Thẩm Uẩn không hiểu sao nhớ lại một quảng cáo mà hắn đã từng nghe trước đây: Bắt đầu từ một cây đao, chém được nhiều trang bị…… Đây là thành kiếm bắt đầu của hắn, ừm, cũng gần như thế

Hắn cùng Pháp Sầm đi đến cửa Kiếm Các, nhìn tấm biển trên cửa gỗ, bỗng nhiên, một suy nghĩ nhỏ hiện lên trong óc của hắn ——

Năm đó Tạ Đạo Lan vẫn còn là cậu nhóc ngây thơ, y đã ôm tâm tình thế nào đi vào Kiếm Các này nhỉ?

Nhưng nháy mắt tiếp theo, ý nghĩ này lại vuột khỏi tâm trí.

Thẩm Uẩn đi vào Kiếm Các.