Chương 34

Thẩm Uẩn bôi thuốc cho y xong, lại dùng linh lực tiêu trừ hoàn toàn vết sưng tấy, khi xoay người đặt thuốc mỡ lại chỗ cũ, trong lòng không khỏi cảm thán: Ai có thể ngờ, hắn học ba tháng y, lần đầu tiên ứng dụng lại là loại chuyện này chứ.

Thật là quá không phù hợp với trẻ em.

Lưng đột nhiên bị đẩy một cái, Thẩm Uẩn quay đầu lại: “Sư phụ?”

Tạ Đạo Lan nâng cằm: “Rót cho ta ly trà.”

Thẩm Uẩn liền xuống giường rót trà cho y. Trà không phải trà ngon gì, nhưng cũng tạm được, Tạ Đạo Lan dùng trà súc miệng, lại đẩy Thẩm Uẩn một cái, dùng ánh mắt ý bảo hắn cũng súc đi.

Thẩm Uẩn đầu tiên là “?” một cái, ngay sau đó hiểu được ý của Tạ Đạo Lan, dở khóc dở cười làm theo.

Sau khi súc miệng xong, không cần chờ trùm phản diện lại mở miệng, Thẩm Uẩn liền rất tự giác ngồi xuống bên cạnh y, nửa người trên áp qua hôn lên môi của y.

Hôn rồi lại hôn, mãi cho đến khi đèn dầu trên bàn cũng sắp cháy hết, Tạ Đạo Lan mới vừa lòng liếʍ liếʍ môi của Thẩm Uẩn.

Thẩm Uẩn buông y ra, cảm thấy mình giống như mấy chú vịt trai gọi.

Quên đi, dù sao làm cũng chính là vịt sống, không để bụng máy cái này.

Đang muốn đứng dậy tắt đèn, Thẩm Uẩn bỗng nhiên nhận thấy những gì Tạ Đạo Lan nói có hơi không đúng.

Hắn nói: “Sư phụ, hôm nay ngài đợi ta bao lâu?”

Tạ Đạo Lan nói: “Năm canh giờ.”

Lùi thời gian lại, vừa vặn là lúc Thẩm Uẩn tan học, Pháp Sầm tới tìm hắn.

Thảo nào Tạ Đạo Lan lại biết hôm nay hắn đi cùng Pháp Sầm, còn biết Pháp Sầm là cái y tu. Nói không chừng là sau khi nhìn thấy Pháp Sầm, muốn nhìn xem quan hệ của bọn họ là gì, cho nên vẫn luôn không có hiện thân, quan sát ở trong tối.

Việc này cũng không kỳ quái, Tạ Đạo Lan là tu sĩ Độ Kiếp, lại có được Huyết Châu Ngọc, thực lực cực kỳ cao cường, chút việc nhỏ này đối với y mà nói dễ như trở bàn tay.

Nhưng mà, tưởng tượng đến trùm phản diện có thể dễ dàng theo dõi mình dưới tình huống mình không hề phát giác ra được, trong lòng Thẩm Uẩn cảm thấy khó chịu, hoảng sợ.

Trong lòng hoảng sợ, ngoài miệng lại nói: “Sư phụ nên nói sớm với ta. Sớm biết rằng ngài trở về, ta sẽ không chạy lung tung bên ngoài rồi.”

Tạ Đạo Lan dựa vào trên vai hắn: “Ta không tiện trực tiếp ra mặt. Bắc Môn Kiếm Tông chẳng mấy chốc sẽ thay đổi, ta không muốn liên lụy đến ngươi.”

Ồ?

Xem ra Bồng Đức Tán Nhân đã đến lúc rồi.

Thẩm Uẩn yên lặng lặng lẽ thắp một nén hương cho vị đại năng Tu Giới chưa thấy được cái mặt này, mà còn phải ra vẻ không hiểu: “Thay đổi?”

Tạ Đạo Lan nói: “Ngươi ở trong tông môn ba tháng, có lẽ cũng đã nghe nói, ta từng là đệ tử thân truyền dưới trướng của tông chủ Bồng Đức Tán Nhân.”

Tạm dừng một hơi, y nhàn nhạt nói: “Bồng Đức Tán Nhân và sư muội của lão đều đã bị ta gϊếŧ, ta là đại đệ tử, chẳng mất chốc sẽ kế nhiệm trở thành tân tông chủ.”

Bồng Đức Tán Nhân là tông chủ Bắc Sơn Kiếm Tông, lại là đại năng Độ Kiếp kỳ, sư muội Thanh Hòa đạo nhân càng là kiếm tiên nổi danh khắp Tu Giới. Kết quả một mình Tạ Đạo Lan gϊếŧ luôn cả hai người, còn là dưới tình huống im hơi lặng tiếng nữa chứ.

Tin này, nếu đổi người khác nghe, nói không chừng có thể bị hù chết luôn.

Nhưng Thẩm Uẩn rất bình tĩnh, ngay đến lông mày cũng lười nhích một cái, nếu nói giờ phút này trong lòng của hắn có suy nghĩ gì thì có lẽ là: Tốt quá, thật sự là tốt quá, vị trí đại sư huynh kiếm tông cuối cùng cũng về tay của hắn rồi.

Có điều, hắn cũng biết cho dù thế nào bản thân cũng không nên biểu hiện quá bình tĩnh, vì thế nghĩ nghĩ, nghĩ ra một chủ đề vô cùng thích hợp.

Thẩm Uẩn ôm lấy eo của Tạ Đạo Lan: “Sư phụ, sư muội của tông chủ, là Thanh Hòa trưởng lão phải không?”

Sau khi Tạ Đạo Lan nói xong câu đó, trong lòng của y mơ hồ có chút lo lắng, sợ thiếu niên trước mặt sẽ lộ ra vẻ sợ hãi hoặc chán ghét. Không ngờ Thẩm Uẩn lại hỏi ra một câu không hề liên quan gì, Tạ Đạo Lan nói: “Đúng rồi.”

“Lúc tuyển thí nhập môn, ta được chọn. Sau đó, Thanh Hòa trưởng lão cho ta sờ xương cho ta, còn đưa ra muốn nhận ta làm đồ đệ.”

Đồng tử Tạ Đạo Lan hơi co lại, đột nhiên ngẩng đầu: “Thật sao?!”

Thẩm Uẩn nói: “Vâng.”

Ngực Tạ Đạo Lan phập phồng mấy cái, câu nói gần như là rít từ kẽ răng: “Sớm biết như thế, ta nên lột da của ả!”

Nói xong ý thức được không đúng, lệ khí tức khắc tan đi, thay thế chính là hoảng loạn: “Ta……”

Sau lần mất đi lý trí hành hạ kiếm khách đến chết ở thành Vấn Hà, Tạ Đạo Lan vốn đã hạ quyết tâm, sẽ không lộ ra bộ dạng đáng sợ kia ở trước mặt Thẩm Uẩn nữa.

Sao hiện tại y lại không kiềm chế được bản thân chứ?

Thẩm Uẩn lại ôm y chặt hơn, bàn tay thuần thục nhẹ nhàng vỗ lưng của y, như là đang vuốt ve một con thú nhỏ bất an.

“Không sao, sư phụ, ta đều biết.” Thẩm Uẩn nói: “Sau đó khi ta đến Kiếm Các, trưởng lão Kiếm Các nói với ta mấy câu có liên quan với ngài, ta đều đoán được mọi chuyện. Sư phụ, lúc trước sở dĩ ngài bị trọng thương như vậy là bởi vì tông chủ Bồng Đức Tán Nhân muốn Kiếm Cốt trên người của ngài, đúng không?”

Tạ Đạo Lan há miệng, chưa nói ra lời. Nửa ngày, giọng y khàn khàn nói: “Ngươi…… sao…… lão, lão già kia, nói nhiều quá……”

Có lẽ là bởi vì quá kinh ngạc, có lẽ là bởi vì trong lòng quá loạn cho nên liền nói lắp bắp.

Thẩm Uẩn cười cười: “Sư phụ, ngài biết tại sao trưởng lão Kiếm Các lại nói với ta mấy câu đó không?”

Tạ Đạo Lan rầu rĩ nói: “Tại sao?”

Thẩm Uẩn lấy một thanh kiếm đen từ trong túi trữ vật ra: “Ngài xem.”

Tạ Đạo Lan ngẩn ra một chút, duỗi tay tiếp nhận: “Nó…… sao lại ở trong tay của ngươi?” Sau đó như hiểu ra cái gì: “Ngươi ghép với thanh kiếm này?”

“Đúng rồi, trùng hợp thật.” Thẩm Uẩn cười nói: “Đây là kiếm của sư phụ, vẫn là nên trả lại cho sư phụ đi.”

Thanh kiếm này đúng là rất có ý nghĩ với Tạ Đạo Lan, kỳ thật y cũng có thể tự tìm trở về, nhưng mà, nhưng lấy lại được bằng cách này lại là một loại ý nghĩa phi thường khác.

Tạ Đạo Lan nắm kiếm, nửa ngày không nói ra lời, thật lâu sau mới nói một cậu thật nhẹ: “Cảm ơn.”

Cảm nhận được mùi máu tanh còn sót lại trên thanh kiếm, Tạ Đạo Lan không khỏi nhớ tới khi đó, bản thân nằm trên mặt đất không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn sư phụ trên danh nghĩa mang vẻ mặt vô cảm cắt đứt máu thịt của mình.

Nỗi đau đớn dữ dội bị khoét xương, y vĩnh viễn vĩnh viễn không thể nào quên được.

Kiếm Cốt không thể đắp nặn ngày sau, nhưng lại có thể giống như pháp bảo, cướp lấy từ trên người của tu sĩ.

Dẫu sao không phải xương cốt của mình, sau khi bị moi ra, Kiếm Cốt sẽ không mọc lại nữa. Cho nên Bồng Đức mới có thể vẫn luôn chờ Tạ Đạo Lan lớn lên, tu luyện, mãi cho đến khi y trở thành tu sĩ Hóa Thần kỳ, cuối cùng mớixuống tay.

Bồng Đức đã sống rất lâu, mấy ngàn năm khiến cho khát vọng phi thăng của lão càng thêm mãnh liệt.

Lão bị kẹt lại ở Độ Kiếp kỳ hồi lâu, trước sau không thể đột phá bình cảnh, lúc này, lão gặp Tạ Đạo Lan.

Chỉ cần có được Kiếm Cốt, lão sẽ có thể đột phá dễ dàng hơn.

Khi Tạ Đạo Lan tìm được lão, Bồng Đức Tán Nhân còn đang bế quan, lão mới có được Kiếm Cốt, thời gian năm tháng với lão mà nói là quá ngắn, vẫn chưa thích ứng việc đổi xương mới thì đã bị một kiếm của Tạ Đạo Lan xuyên tim.

Tạ Đạo Lan ăn miếng trả miếng, trả lại đủ số những đau đớn mà mình phải chịu cho lão.

Y cũng không cảm thấy bản thân quá tàn nhẫn quá độc, chẳng qua y chỉ muốn lấy lại đồ của mình, hơn nữa còn trả lại những gì đám người đó đã cho y mà thôi.

Tạ Đạo Lan rút kiếm ra khỏi vỏ, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào lưỡi kiếm, máu tươi hòa vào, linh thức lại khắc lên lần nữa.

Hơi suy nghĩ, kiếm liền được y thu hồi vào trong cơ thể.

“Sau này……” Tạ Đạo Lan nói: “Ta sẽ tìm cho ngươi một thanh kiếm tốt hơn.”

“Cũng không cần gấp lắm.” Thẩm Uẩn biết y sẽ không bạc đãi chính mình, cho nên cũng không thèm để ý những việc này, ngược lại hiếu kỳ nói: “Nhưng mà, sư phụ, có thể nói với ta, Kiếm Cốt của ngài mọc ở đâu không?”

Tạ Đạo Lan lông mi run rẩy, sau khi do dự một chút thì trở tay nắm lấy tay của Thẩm Uẩn, một đường hướng về phía trước, cuối cùng dừng ở một đoạn xương sống lưng ở phía dưới cổ.

Đệch!

Thảo nào trùm phản diện ở Phàm giới lâu như vậy cũng không động đậy được, xương cột sống bị móc mất một đoạn, đổi thành ở hiện đại thì xác định vững chắc là liệt nửa người trên. Thẩm Uẩn suy nghĩ một chút đều da đầu tê dại.

Hắn nói: “Ta thì sao?”

Tạ Đạo Lan từng sờ xương cho hắn, tự nhiên biết: “Xương vai phải.”

Nơi này bị đào ra cũng rất đau, chỉ là vị trí đỡ hơn của Tạ Đạo Lan rất nhiều.

Thẩm Uẩn vui đùa nói: “Sư phụ, nếu ngài muốn Kiếm Cốt của ta, ta nhất định sẽ không chút do dự mà móc ra cho ngài liền.”

Tạ Đạo Lan véo nhẹ nhắn một cái: “Không thể nói bậy.”

Thẩm Uẩn đương nhiên biết y không có khả năng muốn Kiếm Cốt của mình, cũng chỉ thuận miệng nói như vậy thôi. Cười cười, đứng dậy tắt đèn, sau đó leo lên giường ôm Tạ Đạo Lan cùng ngủ.

Hắn cũng rất hèn, một mặt hy vọng Tạ Đạo Lan có thể sớm mất hứng thú với mình một chút, về mặt khác thì vẫn luôn tìm mọi cách dùng các loại phương thức, lời nói đi cà đội thiện cảm của Tạ Đạo Lan. Kỳ quái lại mâu thuẫn

Có điều, hắn vốn dĩ cũng chính là người thích làm gì thì làm, không để bụng cái nhìn của người khác. Chỉ cần mọi việc phát triển theo chiều hướng có lợi cho mình thì cũng lười suy nghĩ sâu xa nhiều như vậy.

--