Chương 9

Bởi vì trong túi không có tiền, Thẩm Uẩn vào thành cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý ngủ ngoài đường rồi.

Ai ngờ Tạ Đạo Lan trực tiếp dẫn ngựa vào chợ ngựa, đổi con ngựa đen không có công lao cũng có khổ lao vất vả chở bọn họ suốt hai ngày thành mấy đỉnh bạc sáng bóng.

Được rồi, tuy rằng con ngựa rất đáng thương, nhưng ít nhất bọn họ không cần phải lo lắng về chuyện ăn uống.

Đã là chạng vạng, trên đường thành Vấn Hà vẫn náo nhiệt như cũ, thoạt nhìn có vẻ không khác gì một thành trấn bình thường. Thẩm Uẩn do dự một chút, vẫn quyết định nhắc nhở, kẻo lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn làm phiếu ăn dài hạn của hắn phải chết yểu: “Sư phụ, hình như nơi này không đúng lắm.”

Nhưng mà Tạ Đạo Lan chỉ liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Trực giác không tồi.”

Thẩm Uẩn có chút ngoài ý muốn: “Sư phụ đã sớm biết?”

Tạ Đạo Lan gật đầu, cũng không giải thích nhiều.

Thẩm Uẩn cũng thoải mái rất nhanh: Trước khi Tạ Đạo Lan bị thương đã từng là đại sư huynh thân truyền của tông môn đệ nhất Tu giới, tu vi cao thâm, tất nhiên kiến thức rộng rãi. Thành Vấn Hà cổ quái ngay đến người bình thường như hắn cũng có thể phát hiện, huống chi là Tạ Đạo Lan.

Đi bộ đến con phố sầm uất nhất thành, Thẩm Uẩn đi theo phía sau trùm phản diện đi vào một khách điếm trông cũng không tệ lắm.

Bọn họ mặc quần áo giản dị, khuôn mặt của Tạ Đạo Lan lại đáng sợ, tiểu nhị đang bận rộn trước tiền đường cảm thấy không có nước luộc, hoàn toàn không muốn phản ứng bọn họ, giống như không nhìn thấy mà bận rộn lượn qua lượn lại giữa mấy bàn khách khác.

Chưởng quầy ngồi trước quầy đang mơ màng sắp ngủ, Tạ Đạo Lan ném một túi bạc vụn đến trước mặt ông ta, lạnh lùng nói: “Một gian phòng.”

Có tiền chính là ông nội. Chưởng quầy lập tức mở bừng mắt, cầm lấy bạc cắn một cái, sau khi xác nhân là thật thì nở nụ cười nịnh nọt.

Ông ta nhìn nhìn Tạ Đạo Lan, lại nhìn nhìn Thẩm Uẩn, xoa xoa tay cười nói: “Khách quan, chỉ cần một gian sao? Chỗ chúng tôi còn rất nhiều phòng trống, hai người ở một gian rất chật, nếu không……”

Tạ Đạo Lan lạnh lạnh nhìn ông ta một cái, dẫu sao trên tay cũng từng dính rất nhiều máu, chỉ là ánh mắt thôi cũng đã có đủ lực sát thương. Chưởng quầy rùng mình một cái, sau đó cười cười lấy chìa khóa ở dưới quầy cho y: “Trách ta lắm miệng, trách ta lắm miệng, khách quan thứ lỗi nhé. Một gian chữ Thiên! Lục Tử! Lại đây! Dẫn quý khách lên lầu đi!”

Thẩm Uẩn tiến lên một bước nhận chìa khóa. Tiểu nhị lau mồ hôi trên trán chạy đến, kỳ quái liếc mắt nhìn bọn họ một cái, động tác mời hướng về phía cầu thang: “Khách quan, xin ngài đi theo ta.”

Phòng chữ Thiên ở lầu 3, so với sự ồn ào ở tầng một và tầng hai thì tầng ba hiển nhiên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Phòng của bọn họ ở phía Nam, vừa mở cửa sổ đã có thể nhìn thấy đường phố ồn ào, dòng sông phía xa phản chiếu ánh hoàng hôn đỏ rực, dòng nước không ngừng khuấy động mặt trời đỏ thành từng mảnh.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường dựa vào bức tường cách xa cửa sổ..

Tiểu nhị đưa bọn họ đến nơi đây thì xoay người rời đi, Thẩm Uẩn rõ ràng nghe thấy trong miệng gã nói thầm một câu “Đoạn tụ”.

……

Khóe miệng Thẩm Uẩn giật giật, nghĩ thầm tên tiểu pháo hôi biết mình đang nói chuyện của ai không? Cẩn thận đi ra ngoài bị một đường sét của trùm phản diện bổ cho ra bã luôn đấy.

Xoay người nhìn về phía Tạ Đạo Lan, trùm phản diện đứng ở bên cửa sổ tựa hồ phát hiện tầm mắt của hắn, thấp giọng nói: “Chỉ cần một gian phòng là bởi vì còn chưa hoàn toàn biết rõ tình hình ở trong thành, ở hai gian sẽ không thể phối hợp được với nhau.”

?

Lời giải thích có phần thừa thãi này khiến cảm giác kỳ quái trong lòng của Thẩm Uẩn lại dâng lên, hắn liếc mắt nhìn Tạ Đạo Lan một cái, cười cười: “Vâng, sư phụ.”

Tạ Đạo Lan giống như cũng cảm thấy mình nhiều lời, mày nhíu lại một chút, rất nhanh đã khôi phục như thường. Y vẫy vẫy tay, gọi Thẩm Uẩn đến bên cạnh, chỉ chỉ con phố phía dưới.

Thẩm Uẩn nhìn theo ngón tay của y, chỉ thấy có một ngôi miếu mái đỏ tường trắn ở cách đó không xa. Có một tấm bảng khắc treo trên đó, viết ba chữ to miếu Vũ Sư.

Nhưng mà, ngay trên bức tường phía trước miếu Vũ Sư, không biết ai đã xây một cái am nhỏ cao bằng đất sét cao bằng bắp chân người, phía trước cung phụng trái cây, còn có khách hành hương đang viếng thăm, vừa lạy, vừa lẩm bẩm: “Thổ Địa Công phù hộ……”

Một người phụ nữ gầy yếu xanh xao vàng vọt da bọc xương đi ngang qua người hành hương, bước đi vội vàng.

Người phụ nữ đói đến mức không thể đi được, nhưng kỳ quái chính là, trên tay nàng đang cầm một chiếc giỏ bốc khói nghi ngút, mùi thơm lan tỏa, tất cả đều là món ngon.

Nàng quay người lại đi vào miếu Vũ Sư. Hiển nhiên, những món ngon đó đều là dùng để cung phụng.

Thẩm Uẩn không khỏi chậc lưỡi, vốn dĩ những người này xây miếu cầu thần là vì bảo đảm cho sinh hoạt của mình, kết quả bây giờ bởi vì bái thần mà không còn sống được một cách bình thường. Thật là đầu đuôi lẫn lộn.