Chương 3

[Có lẽ nguyên nhân Lý Tử Yên một hai phải tham gia trận đấu cưỡi ngựa là vì Thịnh Hành?]

Tại nhà chính của phủ Trấn Quốc tướng quân.

Tống Trữ Nhiên rửa mặt xong lấy khăn cầm tay hay dùng rồi đi qua nhà chính.

Lúc tới nhà chính, huynh trưởng Tống Diên Chi và tẩu tẩu Vinh Cẩm đang ngồi vị trí chủ vị, ở ghế đầu tiên bên dưới có một thiếu nữ ngồi ở đó.

Thiếu nữ mặc váy thêu hoa màu hồng nhạt, bên ngoài khoác lớp áo mỏng màu trắng. Mái tóc nửa búi nửa thả vô cùng dịu dàng được cài một cây trâm màu hồng nhạt. Từ đầu đến chân đều vô cùng tinh xảo động lòng người, trông vừa nhẹ nhàng vừa nhã nhặn.

Thấy nàng đi tới, thiếu nữ đứng lên, cười khanh khách nhìn nàng chào hỏi: “Lâu rồi không gặp, muội muội có khỏe không?”

Dáng vẻ của thiếu nữ đang đứng trước mặt này giống y hệt tiểu thuyết miêu tả. Tống Trữ Nhiên chỉ cần liếc cái đã biết đối phương là Lý Tử Yên.

Trong nguyên tác, đoạn miêu tả nguyên chủ và Lý Tử Yên khá kỹ lưỡng. Nguyên chủ bẩm sinh có đôi mắt tinh nghịch trong sáng như nai con, trong đôi mắt đen láy lại lộ ra tia hoạt bát. Lúc cười rộ lên, má lúm đồng tiền nơi khóe miệng lại càng tôn lên vẻ nghịch ngợm của nguyên chủ. Nhưng bởi vì ‘nàng’ được người nhà sủng ái nuông chiều vô độ nên tạo thành tính cách kiêu căng, cực kỳ trái ngược với tướng mạo của ‘nàng’.

Nhưng vị biểu tỷ xa này của nguyên chủ lại khác. Lý Tử Yên trưởng thành cực kỳ vũ mị, nhất là đôi mắt hồ ly hút hồn kia. Dáng người càng khỏi nói, thướt tha kiều mị, vô cùng động lòng người. Ngày thường, nàng ta vẫn luôn bày ra dáng tiểu thư khuê các điển hình càng phụ trợ cho tính cách luôn thanh nhã nhẹ nhàng của ả, làm cho người ta cảm thấy thương tiếc.

Lúc Tống Trữ Nhiên đọc tiểu thuyết còn không nhịn được chửi bậy. Tính cách của hai biểu tỷ muội như một trời một vực vậy. Nếu như Tứ Hoàng tử Thịnh Hành thật lòng thích nữ chủ thì sao có thể dễ dàng để Lý Tử Yên có cơ hội chen chân vào giữa hai người được?

“A Nhu muội muội?”

Thấy nàng chậm chạp không trả lời mình, Lý Tử Yên lại nhẹ nhàng gọi thêm lần nữa.

Tống Trữ Nhiên bị tiếng gọi này cắt đứt suy nghĩ, nàng đánh giá lướt qua Lý Tử Yên rồi cong mắt cười: “Yên tỷ tỷ, lâu rồi không gặp.”

Nàng cười rực rỡ, cầm lấy tay của Lý Tử Yên. Sau khi ngây thơ hồn nhiên chào hỏi nàng ta thì chủ động kéo Lý Tử Yên ngồi lại ghế, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào ả như nhìn mãi không chán.

“Yên tỷ tỷ, tỷ đi xe lâu như vậy chắc mệt lắm rồi, uống trà đi.” Nàng hiếu khách đẩy đẩy tách trà vẫn còn nóng hổi trên bàn về phía nàng ta.

Lý Tử Yên thấy vậy vội vàng nhận lấy, ngại mặt mũi nên nhấp nhẹ một ngụm nhỏ. Sau khi uống xong, nàng ta ngẩng đầu lên thì tiếp tục đối diện với đôi mắt nai tơ đang nhìn chằm chằm vào mình của Tống Trữ Nhiên. Ánh mắt quá mức chăm chú của nàng làm nụ cười của Lý Tử Yên cứng đờ, không biết nên tiếp tục hay là dừng lại.

Lý Tử yên thấy thế vội vàng tiếp nhận, e ngại mặt mũi nhẹ nhấp một cái miệng nhỏ, uống qua trà, nâng lên mắt lại lần nữa đối thượng Tống Trừ nhiên nhìn chằm chằm vào chính mình cặp kia nai con mắt, tươi cười lập tức cương ở trên mặt, cũng không biết nên bảo trì vẫn là rơi xuống.

Một lát sau, tầm mắt nàng ta trở nên mơ hồ vô định, lặng lẽ liếc qua Tống Trữ Nhiên, bàn tay bởi vì khẩn trưởng mà nắm chặt khăn.

Biểu cảm biến hóa nho nhỏ của Lý Tử Yên bị Tống Trữ Nhiên nhìn thấy hết. Bước đầu quan sát nhân vật xảy ra biến số so với nguyên tác của Tống Trữ Nhiên dần có kết quả. Dáng ngồi đoan trang, lễ nghi ổn thỏa, nhìn bề ngoài thì không có vấn đề gì lớn lắm.

Nhưng giây phút Lý Tử Yên có một tia khẩn trương đối với nàng đã làm nàng nghi ngờ. Theo nguyên tác, nguyên chủ cũng không phải người khó đối phó gì cho cam, sao Lý Tử Yên lại có loại cảm giác đó được?

Nhìn từ phương diện này thì Lý Tử Yên có vấn đề.

Nàng ta xuất hiện trước thời gian cố định, làm loạn cốt truyện của nguyên tác. Trước khi tới nhà chính nàng từng suy đoán Lý Tử Yên cũng giống mình, đều là người xuyên sách đến đây!

Cho nên bắt đầu từ lúc nàng nhìn thấy Lý Tử Yên đã không ngừng thăm dò, cầm lấy tay nàng ta cũng giống nghi thức bắt tay chào hỏi ở hiện đại. Không chỉ vậy, nàng còn vỗ vỗ cánh tay Lý Tử Yên ra hiệu, thậm chí là hiện tại nàng còn đang ngồi vắt chân ám chỉ cho nàng ta.

Nhưng tất cả các hành động này của Tống Trữ Nhiên đều không làm Lý Tử Yên biểu lộ chút xíu kinh ngạc nào. Điều này làm nàng cảm thấy khó khăn, không hiểu là do Lý Tử Yên che giấu quá sâu hay là do mình nghĩ nhiều rồi.

Nếu như nhất định phải làm rõ thì có một cách đơn giản lại rõ ràng hơn nhiều. Đó là bản thân nói vài lời mà chỉ có người hiện đại mới có thể hiểu được, đồng thời mượn cơ hội này quan sát phản ứng của Lý Tử Yên là có thể phán đoán.

Nếu muốn miệt mài theo đuổi, nhưng thật ra còn có một cái biện pháp đơn giản sáng tỏ, đó chính là chính mình nói thượng một ít chỉ có hiện đại người hiểu được câu nói, mượn cơ hội xem Lý Tử yên phản ứng, mới có thể phán đoán.