Chương 17

“Tôi mới không có, Khả Khả là chị ruột tôi. Chị ấy uống quá nhiều, đi tới đây liền chạy loạn, tôi lôi kéo chị ấy không cho chị ấy chạy ra giữa đường. Cô ta tự nhiên lại xông ra đánh người… Chuyện xảy ra chính là như vậy.”

Giang Thấm Tuyết làm một đạo diễn, kỹ thuật diễn của cậu ta còn vụng về như vậy, còn tưởng rằng có thể lừa được cô ấy?

Giang Thẩm Tuyết hít thật sau một hơi, quay đầu lại hướng về phía Lâm Nhất Nhiệm gật gật đầu : “Niệm Niệm, đêm nay thật sự cảm ơn cô!”

Lâm Nhất Niệm cũng không nói thêm gì, việc nhà người khác không có một chút quan hệ gì với cô, cô cũng không hiếu kỳ việc của người khác.

Vừa lúc này xe cô đặt đã tới, Lâm Nhất Niệm lên xe liền đi.

……

Lâm Nhất Niệm đi mua hai vali cỡ lớn chuẩn bị kéo một đống hành lý về nhà. Sau khi tắm rửa xong lại bắt đầu công việc thúc giục bồn cây nhỏ phát triển.

Sau khi cô hái được tràn đầy ba bồn dâu tây lớn, đang chuẩn bị mang đi rửa rồi tiếp tục làm mứt dâu thì nghe thấy tiếng chuông ở cửa.

Ngoài cửa lại là Trần Đào.

Trần Đào trong lòng đang rất khổ sở a. Hắn có tâm mang dâu tây hiếu kính bà ngoại, ông ngoại mình vì vậy tối hôm trước đã mang dâu tây sang nhà ông bà, ông bà ngoại đúng như hắn dự đoán, ăn dâu tây này rất thích. Buổi sáng thức dậy, bọn họ đều nói, tối hôm qua ngủ đặc biệt ngon giấc.

Vì đã lớn tuổi mà bầy lâu nay giấc ngủ không được tốt. Khó được một lần ngủ ngon như tối hôm trước, vì vậy cực kỳ cao hứng. Trần Đào nghe ông bà nói vậy cũng rất vui vẻ, hắn cũng ngủ rất ngon.



Nhưng hắn quả thật trăm triệu lần không nghĩ tới, ông ngoại hắn lại thọc sau lưng hắn một đao a.

Ông ngoại lớn tuổi, rất thích khoe khoang, liền gọi điện thoại cho ông nội của hắn. Khoe nhận được quà hiếu kính của hắn, hai vợ chồng già sau khi ăn xong dâu tây ngon ngọt còn ngủ được một giấc ngon lành. Ông nội hắn nghe xong liền tức giận a.

Hắn mang quà hiếu kính ông bà ngoại, lại không hiếu kính ông bà nội, hắn chính là nghịc tôn!

Sau đó, Trần Đào liền bị ông nội hắn mắng cho một trận. Bây giờ hắn có thể làm gì? Chỉ có thể tiếp tục tìm Lâm Nhất Niệm mà thôi.

Trần Đào trong tay mang theo một bao lớn quả hạch làm quà, cửa phòng Lâm Nhất Niệm vừa mở ra hắn liền dâng túi quà ra trước mặt lên tiếng.

“Chị gái nhỏ, tôi gây thêm phiền toái thêm cho chị a”

Lâm Nhất Niệm đã đoán được ý đồ hắn đến gõ cửa phòng cô. Cô vốn dĩ có tâm muốn phát triển khách hàng, cũng không khách khí với hắn, tay liền đưa lên nhận quà hắn đưa rồi hỏi : “Cảm ơn, tôi liền không khách khí với câu”.

Trần Đào hít thật sâu vào một hơi, “Chị gái, chị lại mang thêm dâu tây từ quê ra sao?”

Hôm nay Lâm Nhất Niệm đóng cửa sổ, Trần Đào cũng không mở cửa sổ, nên khi cô thúc giục dâu tây phát triển mùi dâu tây không bị bay ra ngoài.

Hiện tại cửa vừa mở ra, hương thơm ngọt của dâu tây liền bay ra.