Chương 32

Mẹ nguyên chủ nói mọi thứ quả thực với bộ dáng rất nhẹ nhàng.

Nhưng cũng chứng minh được một chuyện, ký ức của nguyên chủ không có vấn đề gì. Ba cô ấy cùng dượng liên kết xây dựng lên công ty Lâm Viên là có, chỉ là có một số việc trong nhà cô ấy không biết, vì vậy mà Lâm Nhất Niệm đã đi lầm đường.

Hiện tại Lâm Nhất Niệm ý thức được, minh là nhị đại phòng ở (thế hệ giàu có thứ hai về phòng ở), vì vậy mà Lâm Nhất Niệm… ừm, không nghĩ nỗ lực kiếm tiền nữa, hic.

Tâm thái con người sẽ theo cảnh ngộ mà thay đổi, ban đầu cô còn tưởng rằng ba mẹ nguyên chủ mắc nợ, cho nên muốn nỗ lực kiếm tiền cho gia đình.

Hiện tại thì sao, kiếm tiền trở thành thứ yếu.

Lâm Nhất Niệm nói: “Mẹ, con không nghĩ nỗ lực!”

Đáng thương cho nguyên chủ, vẫn luôn cho rằng ba mẹ vì mua phòng ở cho mình cùng em gái mà thiếu một món nợ lớn.

Còn không biết mình chính là nhị đại phòng ở, bố mẹ giấu cô ấy quá chặt.

Lâm Tú Lệ nghe con gái nói vậy, vẫn mỉm cười, “Ba mẹ đã nỗ lực giúp con rồi, trong nhà có tiền lại có phòng, chỉ cần con không học cái xấu là được. Gây dựng sự nghiệp cũng không cần kiếm nhiều tiền, chỉ cần vui vẻ là được, không cần quá nỗ lực”.

Lâm Nhất Niệm gật gật đầu, quyết định, về sau cô muốn làm một cô gái nhỏ tùy hứng! Bồn cây cô muốn bán thế nào thì bán như thế đó.



Cô chỉ cần bán loại cây mình thích ăn, nếu thúc giục sinh trưởng quá nhiều, ăn không hết cũng lãng phí.

Cô không cần vì kiếm tiền phải đi thúc giục sinh trưởng một số lượng lớn thực vật, như vậy thì số tiền kiếm được cũng không quan trọng. Hơn nữa cô còn muốn hạn chế số lượng bán ra, cảm thấy làm như thế nào vui vẻ thì làm như thế đó.

Cửa hàng online nhỏ còn chưa có mở cửa, Lâm Nhất Niệm đã bắt đầu tùy hứng.

Người khác làm buôn bán coi khách hàng trở thành thượng đế, còn cô ngược lại, cô muốn làm thượng đế của khách hàng.

Nghĩ đến nhóm khách hàng tương lai của Lâm Nhất Niệm mà thương thay, một cái cửa hàng online phúc vụ khách hàng tuỳ hứng sắp ra đời!

Lâm Tú Lệ đem tất cả những thay đổi trên khuôn mặt của con gái vào trong mắt, trong lòng cực kỳ vừa lòng.

Chỉ cần con gái rời khỏi giới giải trí là đủ rồi, còn không phải là bỏ tiền ra thuê một địa điểm cho con bé lăn lộn sào? Con gái muốn chơi như thế nào liền chơi như thế đó, vui là được!

Nghĩ đến chỗ đó có chút xa, Lâm Tú Lệ lại nói : “Mẹ mua cho con chiếc xe, mỗi ngày tự mình lái xe đi đi về về. Đến lúc mở cửa hàng lại thuê hai người hỗ trợ, mỗi ngày con chỉ cần đi qua nhìn xem là được rồi, không cần quá vất vả”.

Lâm Nhất Niệm lắc đầu cự tuyệt, “Không cần thuê người, con muốn tự mình chơi.”

Lâm Tú Lệ cũng không bắt buộc, “Vậy không thuê. Xe vẫn là cần mua.”