Chương 37

Buổi tối, Lâm Nhất Niệm ở trong phòng thúc giục bồn cây phát triển. Bởi vì là mầm cây non nên còn chưa nuôi được ra dây leo, mới chỉ có một ít hoa. Một chậu nhiều nhất chỉ có mười mấy bông, cũng có nghĩa cần rất nhiều dị năng.

Dị năng còn dư lại của Lâm Nhât Niệm hôm nay chỉ đủ để thúc giục phát triển hai bồn cây mà thôi.

Ngón tay của cô chọc chọc vào phiến lá nhỏ, một vầng sáng màu xanh đậm từ đầu ngón tay chảy ra, chậm rãi rót vào mầm cây.

Chỉ chốc lát sau, những bông hoa nhỏ đã kết thành những quả nhỏ màu xanh, trái cây nhỏ lớn lên rồi chuyển sang màu hồng. Mùi dâu tây nồng đậm lúc này liền toả ra xung quanh. Lâm Nhất Niệm hít sấu một hơi mùi dâu nồng đậm nà, cảm nhận ra, đây mới là dâu tây chân chính!

Buổi chiều mẹ nguyên chủ có mua dâu tây, những quả đó chỉ có mùi thơm nhàn nhạt. Dâu tây mua ở bên ngoài là loại dâu tây có bón phân hoá học, lại bị phun thuốc, nếu vườn trồng nào tâm tư đen tối hơn thì còn dùng thuốc kí©h thí©ɧ phát triển, làm cho quả dâu to hơn.

Cho nên mùi dâu rất nhạt, so sánh với dâu tây mà Lâm Nhất Niệm dùng dị năng thúc giục sinh trưởng tạo ra, tất nhiên là một trời một vực.

Ăn loại dâu tây do dị năng giục sinh, sau đó ăn loại dâu tây mua ở bên ngoài, nếu người uyển chuyển một chút có thể nói là giống nhau, còn người khó tính một chút sẽ nói không thể nuốt được.

Lâm Nhất Niệm phát hiện, hình như mẹ nguyên chủ rất thích ăn dâu tây.

Cô tính toán cho cha mẹ nguyên chủ ăn nhiều một chút loại rau quả được thúc giục sinh trưởng bằng dị năng, như vậy sẽ bồi dưỡng thân thể cho bọn họ, cô còn chờ hai người giúp cô dưỡng lão nữa là.

Vì vậy thân thể hai người bọn họ rất cần thiết phải khoẻ mạnh, thân thể không tốt, làm sao dưỡng lão cho cô.



Là như thế này không sai đi?!

Sau khi đã thúc giục phát triển xong một bồn cây, Lâm Nhất Niêm lại cầm lên một bồn khác, cây dâu tây nhỏ liền điên cuồng phát triển.

Cả gian phòng đều có mùi thơm ngọt của dâu tây, chỉ ngửi thôi, cũng làm cho Lâm Nhất Niệm cảm thấy thật hạnh phúc.

Trong phòng ngủ tràn ngập mùi dâu tây, khẳng định ngủ sẽ rất ngon.

Tổng cộng hôm nay Lâm Nhất Niệm thu hoạch được 29 quả dâu tây. Cô giữ lại chín quả cho bản thân, dư lại hai mươi quả, cô dùng nước rửa sạch qua một lần, lấy một bát sứ to mang ra ngoài. Lâm Nhất Niệm đi đến phòng của ba mẹ nguyên chủ, nhấc tay gõ cửa phòng.

“Mau mở cửa, có kinh hỉ!”

“Tới.” Diệp Tòng Vinh mới vừa mở cửa, liền có bát sứ dâu tây bị đẩy mạnh trong lòng ngực ông, ngay sau đó chính là hương thơm nồng đậm cùng vị ngọt của dâu tây ập vào trước mặt. Diệp Tòng Vinh kinh ngạc một chút, sao lại có dâu tây thơm như vậy?

Từ từ, không đúng, cái này không phải trọng điểm.

Trọng điểm là đã tối muộn, con gái không ra khỏi nhà, mấy quả dâu tây này ở đâu ra?