Chương 50

Vào ba đêm, Lâm Nhất Niệm vừa ngủ không lâu, đột nhiên cả người nóng lên, dị năng trong cơ thể đang không ngừng khích động.

Trong lòng Lâm Nhất Niệm liền biết, dị năng rốt cuộc đến lúc đột phá.

Cô nhanh chóng xuống giường, đi dép lê vào chân rồi chạy ra ngoài.

Chó con mập mạp ở trong chuồng chó nhăn lại mũi nhỏ của mình, chạy nhanh ra khỏi chuồng. Thân mình tròn vo của nó theo quán tình do chạy quá nhan liền lăn một vòng trên sàn nhà. Nhưng không ngần ngại, lại tiếp tục cố gắng đuổi theo Lâm Nhất Niệm đang chạy lên sân thượng.

Lên sấn thượng phải đi bằng cầu thang, Lâm Nhất Niệm một bước ba bậc chạy vội, vì vậy mà chó con theo không kịp. Nó dùng mấy chân ngắn ngủi của mình bò lên từng bậc một, mỗi bậc lại phải tạm dừng lại nửa phúc. Chó con gấp gáp đến mức ô ô kêu lên, nhưng vẫn kiên trì bò lên trên.

Lâm Nhất Niệm không chú ý phía sau mình còn có chó con, cô nhanh chóng mở cửa sắt sân thượng, chạy thẳng đến chỗ hai mươi chậu dâu tây nhỏ.

Dị năng đang cuồn cuộn trong cơ thể, cô không áp chế xuống được nữa. Vừa thả lỏng bản thân, phốc một tiếng, dị năng trong cơ thể Lâm Nhất Niệm đột phá.

Trước khi đi ngủ cô đã tiêu hao hết dị năng của ngày hôm nay. Nhưng hiện tại bây giờ, sau khi đột phá, trong cơ thể lại tràn đầy dị năng. Mà cô còn có cảm giác, dị năng đang cuồn cuộn, dùng như thế nào cũng không hết.

Lâm Nhất Niệm bắt đầu thúc giục sinh trưởng cho dâu tây. Vầng sáng màu xanh lục lại từ ngón tay của Lâm Nhất Niệm chảy xuôi đi ra, chậm rãi chảy về phía chậu dâu tây. Dâu tây đong đưa lá, theo tốc độ mắt thường có thể nhìn được, nhanh chóng nở hoa kết quả.

Chưa đầy một phút đồng hồ, trên ngọn cây liền xuất hiện những trái dâu nhỏ màu xanh. Dâu nhỏ to dần lên, chuyển từ xanh sang hồng. Quá trình này đã quá quen thuộc với Lâm Nhất Niệm.

Chung quanh tràn ngập mùi thơm của dâu. Sau đó đến chậu cây thứ hai, rồi chậu cây thứ ba…



Trừ ba chậu cây này ra, những chậu còn lại ban ngày Lâm Nhất Niệm đã thúc giục phát triển đến giai đoạn nở hoa, vì vậy, một ít dị năng cũng có thể làm cho toàn bộ ra trái.

Không bao lâu, hai mươi cái chậy cây đều kết đầy dâu tây đỏ tươi, Lâm Nhất Niệm lại được mùa.

Lâm Nhất Niệm đem hai mươi bồn dâu xếp một chỗ cùng nhau, chỉnh chỉnh tề tề, sau đó cô ngồi xổm trên mặt đất thưởng thức thành quả lao động của chính mình.

Lúc này, phía sau truyền đến tiếng động lạ. Cô vừa quay đầu lại liền nhìn thấy chó con đã leo tới nơi. Hai mắt của nó toả sáng, chân ngắn nhanh chóng chạy đến mấy chậu dâu.

Con chó nhỏ này quả thực thông mình, cũng biết nhìn hàng a, chỉ cần ngửi mùi nó liền biết, dâu tây này ăn ngon.

Không đợi nó tới gần, Lâm Nhất Niệm tay mắt lanh lẹ, một tay giơ ra tóm lấy chó nhỏ : “Mày cũng muốn sao?”

Chó con rất không vừa lòng, nó giãy giụa vài cái, Lâm Nhất Niệm tay vẫn chặt chẽ giữ chặt nửa người trên của nó.

Nó nhỏ giọng nức nở, giống như đang thể hiện ra sự bất mãn của mình. “Uông ô ô ô ——”

“Uông cái gì uông? mày thành thật một chút, định ăn vụng dâu tây sao?”

Lâm Nhất Niệm xách theo chó nhỏ đi xuống.