Chương 2

Sư tổ là một quái thai.

Tu vi cận thần nhưng lại không phi thăng.

Nghe nói sư tổ trời sinh linh cốt, đoạn tình tuyệt ái, tính tình quạnh quẽ kỳ cục.

Bế quan ở núi Phù Quang nơi hẻo lánh nhất tông môn hai trăm năm chưa từng lộ diện.

Ngoại trừ lão chưởng môn, ngay cả sư tôn cũng chưa từng thấy chân dung của sư tổ, cũng không có ai dám tới gần núi Phù Quang.

Nếu như ta xin sư tổ che chở thì có thể đến đó ở tạm.

Dưới mí mắt của lão nhân gia, sư tôn bọn họ chắc chắn không dám làm gì ta.

Càng nghĩ càng thấy khả thi.

Thừa dịp màn đêm, ta ngự kiếm phi hành* lặng lẽ mò tới núi Phù Quang.

Sương mù lượn lờ, tiên hạc quay quanh nỉ non.

Hơi thở của ta tràn ngập khí lạnh ẩm ướt, ta quấn chặt váy mỏng cất bước lên núi.

C/h/ế/t tiệt.

Hoa sen nhỏ vừa mới lộ ra những góc nhọn, đỉnh núi của sư tổ vẫn đẹp đến lạnh người.

Biết vậy đã mặc thêm quần áo.

Ta bất lực đi nửa canh giờ, sương lạnh bao phủ, cuối cùng cũng tới trước nhà trúc giữa sườn núi.

Chắc là sư tổ ở bên trong.

"Sư tổ, Dụ Lê, đệ tử đời thứ 58 của phái Thanh Hư - Ui da!"

Ta hít hít mũi, vốn định quỳ xuống hành lễ. Không ngờ khi khuỵu gối thì chân lại trơn trượt nên đập thẳng đầu xuống đất khiến ta ngã nhào xuống đất như chó gặm bùn.

Trong lúc hoảng hốt hình như ta nghe được một tiếng cười khẽ.

Ta vội vàng bò dậy, rưng rưng muốn hành lễ nhưng lại phát hiện đầu gối làm thế nào cũng không cong xuống được.

Cửa nhà trúc mở ra.

Sư tổ bảo ta vào nhà nói chuyện!

Ta mừng rỡ vội vàng cúi đầu cụp mắt, cẩn thận từng li từng tí đi vào.

"Sư tổ, Dụ Lê, đệ tử đời thứ 58 của phái Thanh Hư bái kiến lão nhân gia."

Ta nhìn chằm chằm mũi giày, cung kính nói.

"Có chuyện gì?"

Thanh âm trong trẻo chậm rãi vang lên.

Giọng của sư tổ trẻ quá ta.

Chậc, đúng là bảo dưỡng đúng cách.

"Tối nay đệ tử mạo muội quấy rầy là bởi vì... bởi vì núi Phù Quang linh khí nồng đậm, đệ tử kẹt ở ngưng nguyên rất lâu nên muốn chuyển tới tu luyện một thời gian, có lẽ sẽ có chút giác ngộ đột phá."

Ta vốn định trực tiếp cáo trạng xin sư tổ che chở.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì mấy lão già này đều khá cổ hủ, đặc biệt là những người đã sống hơn trăm năm như sư tổ, càng nhiều hơn.

Nhỡ đâu lão nhân gia cảm thấy do ta phẩm hạnh không đoan chính trước mới trêu chọc cho nam tử động tâm động d/ụ/c, vậy chẳng phải biến thành sai lầm của ta sao.

Cẩn thận mới tốt, ta nhanh chóng đổi lời.

"Ngẩng đầu." Thanh âm kia lại vang lên.

Ta ngoan ngoãn ngẩng đầu.

Tầm mắt chạm vào nam tử trước mắt, hô hấp chợt cứng lại.