Chương 3

Nam tử dung mạo tuấn mỹ chống khuỷu tay dựa vào giường, mái tóc đen chưa buộc xõa dọc xuống theo thành giường.

Trên người hắn khoác một chiếc áo choàng màu đỏ thẫm, áo trong trắng như tuyết, pha trộn giữa yêu dã và thanh bạch.

Mũi thẳng như lưỡi d/a/o, đôi mắt phượng xinh đẹp hơi nhếch lên, đôi môi mỏng nhếch lên chút hứng thú.

Cứ nhìn ta đầy hứng thú như vậy.

Bị sắc đẹp trước mắt đánh cho choáng váng, ta ôm tim hít sâu một hơi.

Hắn là sư tổ?!

Sư tổ không phải nên là một lão già râu ria rậm rạp sao...

"Ngài ngài ngài là sư tổ lão nhân gia?" Ta do dự hỏi.

"Ngươi nghĩ sao?" Nam tử lười biếng hỏi ngược lại.

"Chắc là...... Không phải đâu, trông ngài không giống đã sống lâu như vậy."

Không nói đến tuổi tác, sư tổ trong truyền thuyết không phải lạnh như băng sao?

Sao có thể là đại soái ca yêu nghiệt trước mắt này?

Vừa dứt lời, nam tử liền ngẩn ra sau đó giống như bị đâm trúng huyệt cười.

Tay hắn ôm quyền đưa lên môi cười khẽ, l*иg ngực chấn động, cười rất lâu.

Một lúc lâu sau mới dừng lại, chớp chớp mắt tràn ra một chút nước mắt: "Đúng vậy, ta là đồ tôn hắn lén thu nhận, ngang hàng với ngươi."

Giơ tay nâng mắt đều hào hoa phong nhã đủ để kinh diễm chúng sinh thế tục.

"Xin hỏi sư huynh tên gì?" Sắc mặt không đổi nuốt nước miếng, ta hỏi.

Hắn nhìn thẳng vào mắt ta, con ngươi tối tăm không rõ, giọng nói như sương như tuyết.

"Bùi Nguyên Trinh."

"Bùi sư huynh, có thể cho ta biết sư tổ ở đâu không?" Trời sắp sáng nên ta có chút sốt ruột.

"Bế quan ở động phủ trên đỉnh núi, mọi chuyện giao cho ta làm thay."

"Vậy ta có thể chuyển qua đây không?" Mắt ta lộ vẻ khẩn cầu.

"Chuyển đến đây cũng không phải là không thể."

"Chỉ là núi Phù Quang không nuôi người nhàn rỗi."

Bùi Nguyên Trinh từ từ ngồi dậy, ngón tay như bạch ngọc tùy ý cầm lấy trâm cài trên bàn vén tóc đen lên.

Hiểu rồi, ta phải thuyết phục hắn.

Vậy thì ta phải phát huy ưu điểm của mình.

Ta có ưu điểm gì chứ?

Giới thiệu vắn tắt trong sách nguyên bản giới thiệu ta như thế nào?

Nhớ ra rồi!

Đầu óc ta co rút, buột mồm nói ra mà không suy nghĩ.

"Thân ta yêu kiều mềm mại, lớn lên xinh đẹp, rất biết khóc!"

Bùi Nguyên Trinh đang vén tóc dừng lại: "Rất biết khóc?"

"Khóc kiểu nào? Hửm?"

Hắn dù bận vẫn ung dung nhìn qua, ánh mắt thật sâu và gằn từng chữ nói.

Ban đêm yên tĩnh, âm cuối mập mờ không rõ vang lên đặc biệt câu người.

Ta vô thức thuận theo lời hắn nói: "Chính là... Không phải!"

Khi phản ứng lại ta vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ, mặt đỏ bừng hận không thể tìm một cái khe chui vào.