Chương 5

Yết hầu y khẽ động nhìn ta không chớp mắt.

Còn có thể mơ thấy cái gì, đồ biếи ŧɦái.

"Sư huynh, ta có việc đi trước!"

Ta nổi da gà khắp người, tóc tê dại sợ tới mức nhấc chân bỏ chạy.

Phía sau truyền đến thanh âm trầm thấp của Tạ Giang Tri: "Sớm trở về, sư huynh chờ muội."

Không trở về, tuyệt đối không thể trở về.

Không thể đợi nữa.

Ta chạy nhanh như chớp về phòng vội vàng thu thập hành lý, để đầy ắp nhẫn chứa đồ.

Vừa mở cửa phòng lại bắt gặp Văn Yến Thanh.

Thiếu niên xinh đẹp xách theo l*иg trúc, mặt mày rạng rỡ.

"Sư tỷ, ta mất rất nhiều công phu mới bắt được chim phỉ thúy này, tặng cho tỷ."

Con chim trong l*иg trúc lông xanh lấp lánh, xinh đẹp không gì sánh được.

"Chim chốc ồn ào quá mà ta lại thích yên tĩnh, đệ thả nó ra đi."

Ta từ chối.

"Thế à." Ánh sáng trong mắt Văn Yến Thanh ảm đạm từng chút.

Y lại cười rộ lên rất nhanh: "Vậy sư tỷ thích cái gì, ta sẽ đi tìm."

"Không cần, ta muốn đi núi Phù Quang." Ta uyển chuyển nói.

"Tại sao?"

Ý cười trên mặt Văn Yến Thanh nhanh chóng tắt dần, sắc mặt âm trầm.

Y khẽ nói, ánh mắt trừng trừng như vồ lấy ta.

Nói trở mặt liền trở mặt.

Ta nói lại lý do thoái thác đã chuẩn bị.

Văn Yến Thanh không chút thay đổi ồ một tiếng, cầm chim phỉ thúy trong l*иg trúc trong tay: "Sư tỷ thật sự không muốn sao?"

"Thả nó đi đi, ta phải đi đây."

Ta lắc đầu rồi xuất kiếm chuẩn bị chạy trốn.

Một giây sau, tiếng kêu ngắn ngủi thê lương vang lên.

Ta không kịp ngăn cản, tức đến ngón tay run lên.

"Tại sao ngươi lại g/i/ế/t nó?!"

Vài giọt máu bắn lên mặt y, vẻ mặt Văn Yến Thanh không hề thay đổi.

Sương máu tràn ra, ánh mắt y tàn nhẫn tối tăm, răng nanh sắc bén trắng như tuyết.

"Sư tỷ không thích nên nó đáng c/h/ế/t."

Nói xong, cảm giác lạnh lẽo dọa người trên người đột nhiên biến mất, Văn Yến Thanh chớp chớp ánh mắt đen láy nở nụ cười vừa ngoan vừa ngọt.

"Ta sẽ nhớ sư tỷ."

"Sư tỷ phải nhanh chóng trở về nha."

Đồ điên.

Ngực ngột ngạt đến lợi hại, ta nén cơn phẫn uất không nói lời ngự kiếm rời đi.

Khi đến núi Phù Quang, đến giữa sườn núi, nhà trúc đêm qua không thấy đâu.

Hai tòa tiểu viện đột ngột mọc lên, rất nhiều con rối đang cầm búa ngồi trên mái hiên đinh đinh đang đang bận rộn.

Bùi Nguyên Trinh nhàn nhã ngồi trên ghế gỗ lê, mắt phượng khép hờ.

Hắn đã thay đổi cách ăn mặc, tóc đen buộc cao, chỉ dùng một sợi ruy băng màu đỏ nới lỏng buộc lại.

Chân đi giày gấm, đai ngọc vẽ ra thắt lưng gầy gò, áo tuyết không nhiễm bụi trần.