Chương 1

Chương 1

Ý thức choáng váng, Dung Nhạc đầu đau muốn nứt, trước mặt rủ xuống một tấm vải đỏ che khuất tầm nhìn, nhưng lúc này toàn thân y hoàn toàn vô lực, cố gắng nhấc cánh tay lên đều làm không được, chỉ có thể dựa vào không gian nhỏ hẹp này ở bên trong.

Lắc lư cả buổi, thật vất vả mới dừng lại, còn chưa kịp hiểu tình huống trước mắt rốt cuộc là như thế nào, thì y đã bị người từ bên trong đỡ ra ngoài.

Kế tiếp tất cả mọi chuyện đều giống như cưỡi ngựa xem hoa, y bị hai người bên cạnh đỡ quỳ hoặc đứng dậy, cuối cùng bị đưa vào một gian phòng.

Cuối cùng cũng có thể ngồi xuống hít thở một hơi, cảm thấy sức lực cũng đã khôi phục lại một ít, đang định vén tấm vải đỏ đung đưa trước mặt cả buổi này xuống, thì chợt nghe thấy người bên cạnh kêu một tiếng đầy sợ hãi: "Thế tử phi, chiếc khăn trùm đầu này phải đợi Thế tử đến để nhấc lên!”

Dung Nhạc trên tay run lên, tấm vải đỏ trong tay kéo từ từ trôi xuống khỏi tầm mắt của y, và y vừa vặn đối mặt với nha đầu vừa lên tiếng vừa rồi, hai người hai mặt nhìn nhau.

Dung Nhạc lúc này không có thời gian để nghĩ đến tình huống hiện tại, y vô ý thức đặt tay lên ngực mình trước, khi chạm vào thấy trên ngực mình bằng phẳng thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi khi nghe đến ba chữ “ Thế tử phi”, y thiếu chút nữa cho rằng mình bất quá chỉ mới mới ngủ một giấc, liền bị người kéo đi chuyển giới.

Kỳ thật y còn rất muốn cởϊ qυầи của mình một lần nữa để xác định rằng phần cứng còn ở đấy không, nhưng còn có những người khác trong phòng, vì vậy y không thể làm điều đáng xấu hổ như vậy, thứ hai, sau khi y vén tấm vải đỏ lên, cuối cùng đã nhìn thấy căn phòng này rõ ràng, và những gì y thấy trước mặt khiến cho y sốc đến nỗi không biết phải làm gì cho phải.

Đập vào mắt y là một gian phòng cổ trang với lụa đỏ treo đầy bốn phía, lúc này y đang ngồi trên một chiếc giường chạm trổ, có một bức bình phong hoa nở phú quý cách đó không xa.

Lại nhìn những người trong phòng, một vài tiểu cô nương mặc trang phục cổ trang thoạt nhìn chỉ mười mấy tuổi đang đứng ở một bên, bị màu hồng trong phòng chiếu đến thành màu hồng trên từng khuôn mặt. Cách bên cạnh y không xa có hai người đứng ở đấy, một người là một nữ tử vừa nói chuyện, còn một người thì trông lớn tuổi hơn một chút, vẻ mặt nghiêm túc, mái tóc dài đều được vén lên và chải sau đầu một cách tỉ mỉ.

Khi còn trẻ Dung Nhạc tự nhiên đã đọc rất nhiều tiểu thuyết lưu hành, lúc này trong lòng mờ mịt nghĩ đến, chẳng lẽ y đây là đã xuyên qua rồi sao?

Chỉ có điều người ta xuyên qua thì khí phách, vung tay lên thì được một đám tiểu đệ bái phục, hoặc chính là thăng cấp thành chủ để ngược đãi, hơn nữa nhảy ra khỏi vách đá, xuống biển bị phế kinh mạch. Còn y là có chuyện gì vậy? Vừa xuyên đến là được thành thân? Và y còn chính là bị gả đi?

Nhìn xuống thấy bộ hỉ phục màu đỏ rực trên người, trong lòng lại bắt đầu bất an, chẳng lẽ sau khi xuyên qua một lần, cả giới tính đã thay đổi rồi sao?

Y ở chỗ này bất ổn, nha hoàn bên cạnh vội vàng cầm lấy khăn vải đỏ đội lên đầu của y, nói: "Thế tử đang tại tiền viện, hay là thái tử phi từ từ.....”

Lời nói của nàng còn chưa dứt, thì chỉ nghe thấy một giọng nói lạnh lùng: “Không cần.”

Dung Nhạc nghĩ thầm thân phận của người vừa nói hẳn là không thấp, bằng không thì nha hoàn kia sẽ không vội vàng lấy đi chiếc khăn trùm đầu màu đỏ chóng mặt này ngay khi vừa nghe thấy giọng nói đó.

Y ngẩng đầu, theo thanh âm nhìn sang, chỉ nhìn một cái lền sững sờ tại chỗ.

Cái gọi là ngắm mỹ nhân dưới ngọn đèn, cho dù là ngoại hình sáu bảy phần cũng có thể đạt tới thập phần, mà dung mạo của bản thân cũng không thể nào bắt bẻ, sẽ chỉ khiến người ta kinh ngạc hơn dưới ánh sáng ấm áp dịu dàng như vậy.

Ngũ quan của người nọ tuy không tính xuất chúng, nhưng khi kết hợp lại với nhau thì đẹp đến khó tả, không thể bị người nhận nhầm là nữ được, mà là vẻ đẹp thuần nam tính, càng nhìn càng thấy quyến rũ.

Dung Nhạc dùng ánh mắt thưởng thức nhìn một lúc lâu sau, là một người hiện đại, từ nhỏ đã các loại thông tin trên internet oanh tạc, đã nhìn thấy rất nhiều loại mỹ nữ, nhưng trong ấn tượng của y thì không ai có thể so sánh được với người trước mặt này. ( đẹp thế cơ à=))))

Có lẽ là bởi vì ánh mắt quá mức làm càn, mỹ nhân hơi cau mày, phân phó nói: “Tất cả đều lui ra trước đi.”

Lúc này Dung Nhạc mới phát hiện có không ít người hầu đứng sau người nọ, trong đó người dẫn đầu hơi do dự một chút, sau mới hơi hành lễ nói: “ Vâng.”

Không ngờ lúc này lại có người chen vào cười nhẹ: “Ngày đại hỉ vẫn phải đến theo quy củ, Thế tử cùng Thế tử phi nên uống rượu giao bôi trước.”

Dung Nhạc ngồi trên giường xem một màn này, lúc đầu nàng không ở trong phòng mà là đi vào cùng với Thể tử, từ quần áo có thể thấy nàng không phải là một người hầu bình thường, ngay cả khi nàng vừa mở miệng, tất cả người hầu trong phòng nguyên bản muốn lui ra ngoài đều dừng lại động tác.

Y vụиɠ ŧяộʍ đánh giá, lại phát hiện thế tử không để bụng, xem ra giống như là đã chấp nhận lời nói của nữ tử kia.

Vì vậy, liền thấy nữ tử kia nở nụ cười hài lòng, người kia vốn là đứng sau Thế tử lịa đẩy hắn tới gần đây.

Dung Nhạc lúc này mới chú ý một điều, vị Thế tử này giống như là đi đứng không tốt, dù trang bị dưới người có tinh xảo đến đâu cũng không thể thay đổi sự thật rõ ràng là một chiếc xe lăn.

Ngay cả Thế tử cũng phải để mặt mũi cho nữ nhân này, nâng ly rượu lên trước mặt, Dung Nhạc lại không rõ tình huống "Thái tử phi" này đương nhiên không giám làm bộ làm tịch, ngay thơ mờ mịt cầm một ly rượu trên khay khác lên.

Sau khi hai người đối ẩm với nhau, người nọ cuối cùng cũng hạ thấp hành lễ, mặt khác dẫn những người hầu trong phòng nối đuôi nhau đi ra ngoài.

Dung Nhạc vừa mới thở ra, một nữ tử lớn tuổi đang đứng bên cạnh Dung Nhạc nhân cơ hội lại gần y, thấp giọng nói: "... Nhớ kỹ lời nói của phu nhân, di nương mới có những ngày tốt lành ở trong phủ.

Giọng nói rất nhẹ và nhanh, Dung Nhạc còn chưa kịp định thần lại, chỉ nghe được nửa sau lời nói của người đó nói, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc Dung Nhạc hiểu rằng đó là một lời uy hϊếp.

Trong lòng y trầm xuống, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, ngẩng đầu lên thì phát hiện không nhìn thấy một bóng người.

Lúc này, trong phòng chỉ còn lại có hai người.

Mặc dù có ít người trong phòng hơn, nhưng Dung Nhạc ngược lại cảm thấy áp lực hơn.

Đối mặt vị vốn nên là “ Phu quân” này của y, y thực sự không biết phải nói gì.

Lúc này trong lòng y đang điên cuồng gào thét, người ta xuyên qua là có thể nhận được ký ức của nguyên chủ, hoặc là có một gã sai vặt để có thể dụ dỗ nói ra sự thật, chỉ cần giả vờ nhu nhược mất trí nhớ khi bệnh nặng mới khỏi, Y lúc này thì tốt rồi, lập tức bị ném tới trong tình cảnh phức tạp như vậy, còn không có cho gợi ý, y nên làm gì bây giờ?!!

Cho tới bây giờ, ngoại trừ biết mình là Thế tử phi, người đối diện chính là Thế tử, chính mình là nam hay nữ y cũng không biết!

Lúc này, y đã tuyệt vọng rằng chính mình hẳn là nữ.

Ít nhất trong ấn tượng của y, sẽ không có triều đại cổ đại nào cho phép hai nam nhân danh chính ngôn thuận mà thành thân, mà còn là ở trong tình huống với thân phận là “ Thế tử”.

Hơn nữa vừa rồi nhìn biểu hiện của những hạ nhân đó, địa vị của vị “ Thế tử” này ở trong phủ đến tột cùng là như thế nào mà không cho phép nói. Một thế tử đi đứng lại không tốt, nghe tới cũng không mang lại cho người ta cảm giác an toàn.

Y biết rõ đạo lý nói nhiều sai nhiều, nên y sẽ không nói lời nào trước khi chưa biết được tình huống rõ ràng, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy vị Thế tử kia, vẫn có chút do dự.

Y không thể cứ ngồi đối diện với đối phương suốt như vậy.

Nghĩ nghĩ, y từ từ rời khỏi giường và đi đến trước mặt đối phương. Thế tử ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt rất lãnh đạm, tựa như không quan tâm hắn.

Điều làm cho Dung Nhạc thở phào nhẹ nhõm, nếu là đối phương liếc mắt đưa tình thì mới thật phiền phức.

Bất quá, sau khi nhận ra hành động kế tiếp của Dung Nhạc, vị Thế tử không có biểu cảm từ khi bước vào phòng cuối cùng cũng thay đổi thần sắc, và bắt đầu cuộc trò chuyện đầu tiên giữa hai người: “ Ngươi muốn làm gì?”

Một tay Dung Nhạc lúc này đặt ở phía sau Thế tử, một tay đặt ở dưới đầu gối của hắn, chuẩn bị đem hắn ôm ngang lên, nhưng đáng tiếc người trước mặt không phối hợp, hắn không chỉ cau mày, mà còn đem tay chặn giữa hai người.

Dung Nhạc đành phải dừng hành động này lại, “ Ngươi không định nghỉ ngơi sao?”

Trong phòng này chỉ có một chiếc giường, Dung Nhạc nghĩ rằng với tình trạng của của Thế tử mà di chuyển từ xe lăn xuống giường sẽ rất khó khăn, mà y lại không đành lòng để hắn ngủ một đêm ở trên chỗ này, nên mới quyết định giúp một tay.

Trong lòng y không khỏi tự khen ngợi lòng tốt mình.

Bất quá, vị Thế tử này không hề suy nhược như y tưởng tượng, tuy chỉ mới chạm vào trong chốc lát, nhưng y cũng có thể cảm giác được thân thể dưới lòng bàn tay không mỏng như que củi.

Thế tử nhìn y, ánh mắt nặng nề, nhìn không ra cảm xúc, vài giây sau mới dời đi ánh mắt, nói: "Không cần. Dung công tử nên biết, đến tột cùng tứ hôn này từ đâu đến, hà tất phải làm bộ làm tịch.”

Một câu thật dài, nhưng Dung Nhạc chỉ nắm được một trọng điểm.

Công tử?

Dung Nhạc hai mắt sáng lên, như vậy là y không có chuyển giới tính?

Đây thực sự là tin tốt nhất mà y đã nghe được sau khi xuyên qua!

Y vốn là một người bình thường hay hiện ra săc thái cảm xúc, lập tức không thể khống chế được biểu hiện trên khuôn mặt, tuy rằng đã đem biểu hiện thu về ngay sau đó, nhưng nhìn ở trong mắt người cũng đủ nhạy bén.

Dung Nhạc trải qua lời nói của thái tử trong đầu, này thật là xấu hổ, nhìn ý tứ của vị Thế tử này, chẳng lẽ giữa hai người có thù hận?

Dung Nhạc thề rằng đây chắc chắn là RPG(1) khó nhất mà y từng chơi, không có bối cảnh, không có giới thiệu nhân vật, không có lời nhắc và cũng chưa có cách nào lưu trữ. Toàn bộ hết thảy phản ứng đều dựa vào mơ hồ.

(1: game nhập vai

Lại nghĩ đến nửa câu uy hϊếp kia mà vị nữ tử trung niên đã để lại cho y khi nãy, đầu y lại càng lớn hơn.

Cái gì phu nhân, cái gì di nương, lúc nãy đối với thân phận của đối phương y liền đoán không ra.

Chờ đã!

Dung Nhạc khóe miệng giật giật, một lần nữa lại đưa mắt nhìn về trên người của vị Thế tử này ở trước mặt.

Họ của y là họ Dung, bị phu nhân uy hϊếp để gả cho Thế tử tàn tật.

Mẹ nó đây không phải là tình tiết của cuốn tiểu thuyết mà y đã dành thời gian đọc trước đó sao? ! !

Ôm một vạn kỳ vọng, hi vọng chính mình đã đoán sai, liền gian nan hỏi người trước mặt một vấn đề: “Ngươi là Đoan Vương thế tử?”

Vẻ mặt đối phương lần này càng khó dò: “ Bằng không thì là ai?”

Thương thiên a, đại địa a, hiện tại y đâm đầu chết có thể hay không có thể xuyên lại trở về?

# Xin trợ giúp, trong rpg chỉ có một cơ hội sống sót, ta vừa rơi xuống đất liền gặp được boss cuối cùng, mà đối phương lại có hảo cảm

tiêu cực về ta, xin hỏi ta nên tiếp tục cẩu thả như thế nào xuống?

Tác giả có lời muốn nói:

Mở bài văn mới ~