Chương 17

Chương 17

Dung Nhạc cũng không nhớ mình đã ngủ lúc nào vào ngày hôm đó, nhưng chắc chắn cũng chưa muộn.

Nói là mất ngủ, với y mà nói cũng như là ngủ trễ mấy phút so với ngày thường, trong đầu suy nghĩ một đống vấn đề lộn xộn, chẳng hạn như y nên nói gì khi nhìn thấy Dung Tích, chẳng hạn như nguyên chủ cùng Dung Cẩm Hiền ở chung với nhau tương đối nhiều có thể nhận ra y là giả mạo hay không, chẳng hạn như sắp nhìn thấy đại tra nam Mặc Sĩ Đại, y ngàn vạn lần đừng biểu hiện đến quá kích động a....

Nhưng không phải không nói, Mặc Sĩ Tranh nói một câu kia, mang đến áp lực tâm lý không nhỏ. Hiện tại y là thế tử phi của Mặc Sĩ Tranh, tham gia thi xã cũng như đại biểu cho thể diện của Mặc Sĩ Tranh.

Vô luận là tâm tư hay lý trí, y cũng biết mình không thể để cho Mặc Sĩ Tranh mất mặt.

Y thậm chí còn bắt đầu lật xem tập thơ mà Mặc Sĩ Tranh thường xem, nhưng thật không may, đáng tiếc mặc dù y có thể nhìn ra thơ tốt, thơ xấu, nhưng lại không thể làm ra được một câu. Y thầm nghĩ, chín năm giáo dục bắt buộc và bảy năm học đại học cũng không làm y học được làm thơ, nước đến chân mới nhảy phỏng chừng tạm thời cũng không dùng cái gì.

Cuối cùng đã tới hội thi thơ ngày hôm nay, từ hai ngày trước Mặc Sĩ Đại đã tự mình đưa thϊếp mời đến.

Mặc Sĩ Tranh cũng lười cùng hắn diễn huynh đệ hữu cung, nên chỉ yêu cầu Khúc Viễn thay mình thu thiệp mời, hai người còn không có gặp mặt.

Lúc đó, Mặc Sĩ Tranh đang nhất thời cao hứng, ở trong phòng dạy Dung Nhạc gieo vần bằng trắc, Dung Nhạc tận mắt thấy hắn để cho Khúc Viễn đi đuổi Mặc Sĩ Đại.

Dung Nhạc vốn là không đặt tâm vào việc học thơ, nhưng hiện giờ trong lòng càng mọc cỏ*, liền hướng xem Mặc Sĩ Tranh một chút.

*: Dịch ra là như thế, chắc là là tò mò, hiếu kỳ chắc câu đấy nghĩa là DN tò mò MST sao lại bảo KV đi nhận thiệp mời.

Mặc Sĩ Tranh liếc mắt liền đoán được tâm tư của hắn: " Nghi hoặc vì cái gì mà ta không đi gặp hắn?"

Dung Nhạc lắc đầu, "Ta chỉ là có chút kinh ngạc, ngươi như vậy mà một chút mặt mũi đều không cho hắn, hắn có thể trở mặt hay không?

Mặc Sĩ Tranh khẽ cười một tiếng: “ Ngươi nghĩ về hắn quá đơn giản.” Hắn thường ngày trông có vẻ ngang tàng, nhưng ở trước mặt Dung Nhạc, đa số thì thoạt nhìn thì rất buông lỏng, giống như bây giờ, tùy ý mặc một thân trường bào tơ lụa màu sáng, bên ngoài là một tầng áo màu lục đậm, liền đai lưng cũng không buộc.

Hắn nói với Dung Nhạc: " bên trong Đoan vương phủ và ngoài đều cho rằng ta và hắn như nước với lửa, thế tử tàn phế như ta sớm muộn gì cũng bị phế, mà hắn mới là người thừa kế mà Đoan vương hướng vào, cho nên hắn mới làm ra một bộ dáng kính trọng huynh trưởng cho mọi người thấy, hắn hy vọng chính mình có thể làm thế tử danh xứng với thực. Về phần ta, dù sao kết cục của ta đã chú định, không cần thiết cùng hắn hư dữ ủy xà(1), liền tính ta đưa hắn vào và đích thân nhận thiệp mời, truyền đi cũng là vẻ đẹp của hắn.

Hắn thản nhiên nói: "Có một số việc sẽ không thay đổi ý nghĩ của người khác cho dù họ có làm hay không, thì hà tất phải miễn cưỡng chính mình?"

Dung Nhạc nhìn dáng vẻ bình tĩnh của hắn, lại một lần nữa nhìn thấy mị lực của đối phương.

Ở bên Mặc Sĩ Tranh càng lâu, Dung Nhạc lại càng phát hiện, sắc mặt của đối phương tự nhiên càng không thay đổi trấn định khi đứng trước núi thái sơn lở, thật sự làm cho người ta nhìn đến hắn, tâm liền theo ấn định lại.

Không trách thủ hạ trung thành dưới tay hắn nhiều như vậy.

Trên thiệp mời viết rõ thời gian và địa điểm, tại một nơi công viên dạo chợi gọi là Ám hương tiểu trúc.

Mặc Sĩ Tranh hướng y nói: "Đây là sân của vương phủ, hiện giờ đúng là đầu mùa xuân, hoa mai trong vườn chắc hẳn là đang nở rộ."

Vì lần thi hội thơ này, Dung Nhạc đã tìm được bộ quần áo tốt nhất cho mình, vóc dáng của y không cao bằng Mặc Sĩ Tranh, nhưng cũng không tính là thấp, hơn nữa eo hẹp và chân dài, dáng người cao thẳng. Tướng mạo cũng được xem là trung thượng, nên ăn mặc vẫn rất ổn.

Y nhìn mình trong gương đồng, lòng mãn nguyện biết bao. Trong lòng không khỏi có ý, khuôn mặt của y ở thời hiện đại rất giống với nguyên chủ, vừa nhìn thấy, chính mình mặc cổ trang cũng không tệ.

Quần áo mặc xong, về phần vấn tóc còn phải cho người khác đến giúp, hiện tại Dung Nhạc vẫn chưa sáng kỹ năng này.

Bên cạnh đã sớm có nha hoàn đợi, thấy Dung Nhạc ngồi xuống, liền vội vàng tiến lên buộc tóc cho y, và cố định phát quan trên đầu.

Phát quan cũng là Dung Nhạc vất vả tìm ra, lần này xem như y đầu tư rất nhiều tiền, làm xong tất cả còn cố ý hỏi Mặc Sĩ Tranh vẫn luôn ở bên cạnh, cảm thấy thế nào.

Mặc Sĩ Tranh gật gật đầu, thấy y thấp thỏm lại vừa kích động mà đi ra ngoài, bỗng nhiên nói: “ Mang lên cái này.”

Hắn ra hiệu cho Khổng Chiêu đưa tới một khối ngọc bội, đó là một khối dương chi bạch ngọc tốt nhất, trong suốt và hoàn mỹ, trên đó có khắc một bông hoa hoa mai mới nở, sống động như thật.

Khổng Chiêu từ lúc nghe Mặc Sĩ Tranh nói muốn đưa ngọc bội cho Dung Nhạc, cũng đã kinh ngạc qua một lần, bất quá nàng cũng không phải loại người lắm miệng, cho nên rất nhanh liền tỏ vẻ đã biết.

Nàng đưa ngọc bội sớm đã chuẩn bị tốt vào tay Dung Nhạc.

Dung Nhạc nhìn ngọc bội này, cảm thấy tay có chút nóng lên. Y thực sự không biết nhiều về hàng này, hơn nữa nhận thức về châu báu cổ đại và hiện đại cũng có chút khác biệt, nhưng món đồ này trong tay y, chỉ cần có mắt nhìn thì có thể biết ngay là trân phẩm.

Không đợi y phản ứng, thì nha hoàn bên cạnh đã giúp y treo ngọc bội lên thắt lưng.

Dung Nhạc không dám động tay động chân ngay lập tức, đồ vật quý trọng như vậy, nếu không cẩn thận gặm hư mất, chỉ sợ của cải chút ít kia căn bản không đủ trả.

Có lẽ là thấy được sự cẩn thận của y, Mặc Sĩ Tranh hời hợt nói: "Chỉ là một cái tử vật, không cần quá mức để ý."

Dung Nhạc đành phải gật gật đầu. Chỉ lầ cứ như vậy, quần áo và kim quan mà y cảm thấy không tồi đã được so sánh ngay lập tức.

Y lại tìm không thấy quần áo đẹp hơn, hơn nữa hiện giờ thay xong cũng không kịp, nên y chỉ có thể cắn răng ra sân.

Lần này đi ra ngoài, vẫn là như cũ Lý Nguyên vẫn ở bên cạnh y, bất quá Mặc Sĩ Tranh cũng phái một người đi theo y, gọi là Khúc Đan, đường đệ của Khúc Viễn.

Dung Nhạc mới chỉ nhìn thấy hắn một, hai lần, nhưng nhìn khuôn mặt của Khúc Viễn, đối với y có cảm nhận không tồi.

Khúc Viễn và Khúc Đan là người hầu cận của Mặc Sĩ Tranh, hai người này chẳng những trung thành và tận tâm, mà còn giỏi võ nghệ.

Dung Nhạc cảm thấy Mặc Sĩ Tranh có phần truyện bé xé ra to, y chỉ là đi tham gia hội thơ, không phảo đại hội luận võ, nào cần phải phái người đến chuyên môn bảo vệ? Đám người Mặc Sĩ Đại và Dung Cẩm Hiền khả năng sẽ mang lại cho y một chút bối rối trong hội thi thơ, nhưng họ sẽ không thật sự động thủ với y, dù sao y cũng là đại tẩu của đại ca hắn.

Bất kể thế nào, những vương tôn công tử này sẽ còn muốn thể diện.

Bất quá vừa nghĩ đến từ “ Đại tẩu” này, Dung Nhạc cảm thấy run lên, cảm thấy mình muốn nổi da gà, thầm nghĩ Mặc Sĩ Đại sẽ không vì vũ nhục Mặc Sĩ Tranh, sẽ không thật sự xưng hô như vậy đi?

Mặc Sĩ Đại biết làm người hơn y tưởng.

Mặc dù đã sớm nói cho Dung Nhạc thời gian và địa điểm, Nhưng vẫn là cố ý ra lệnh cho chiếc xe ngựa dừng lại ở cửa, khi nhìn thấy chiếc xe ngựa mà Dung Nhạc ngồi tới, lúc này mới lên tiếng tiếp đón, hai chiếc xe một trước một sau đi hướng ám hương tiểu trúc.

Này xem như y cùng Mặc Sĩ Đại chính thức gặp mặt nhau ở lần thứ hai.

Lần đầu tiên là vào buổi sáng sau đêm tân hôn, lúc đó tâm tư của y đều đặt để đối phó với Vương phi, nên chỉ vội vàng cùng Mặc Sĩ Đại nói hai câu, nhận biết mặt.

Còn lần này, cuối cùng đã thực sự thấy đại tra nam này trông như thế nào.

Không thể không nói Mặc Sĩ Đại thật sự có tướng mạo đẹp, dung mạo của hắn giống kế Vương phi hơn, đặc biệt là đôi mắt đào hoa, như in ra từ một khuôn đúc.

Bất quá đặt ở trên người hắn, không phải là dịu dàng quyến rũ của con gái, mà là nhìn phi ngang phong lưu.

Dung Nhạc không khỏi thổn thức, chẳng trách lại có thể mê hoặc đệ nhất thế Dung Tích như vậy.

Đáng tiếc y cả ngày đối với khuôn mặt đó của Mặc Sĩ Tranh, yêu cầu về giá trị nhan sắc ngày càng cao, đối với tướng mạo như vậy của Mặc Sĩ Đại, nhiều nhất y khen một tiếng không tồi, còn nhiều ý tưởng hơn lại không có.

Mặc Sĩ Đại quả thật đúng như những gì Mặc Sĩ Tranh đã nói, ngay cả khi đối mặt với y, cũng lộ ra thập phần cung kính, giống như thực sự coi y như thê tử của đại ca vậy.

Khi đến trước cửa viện ám hương tiểu trúc, hắn xuống xe ngựa, sau đó đến dưới xe ngựa đón chào Dung Nhạc.

Khi Lý Nguyên muốn đỡ Dung Nhạc, hắn thậm chí còn tự mình tiến lên làm thay.

Dung Nhạc bị thái độ của hắn làm cho có chút bối rối, bất quá không có vươn tay đánh khuôn mặt tươi cười kia, vì vậy chỉ cười cười: “ Làm phiền nhị công tử.”

Mặc Sĩ Đại nói, “ Dung công tử có thể gọi ta là nhị đệ giống như đại ca."

Dung Nhạc mỉm cười, trong lòng phun tào miệng Mặc Sĩ Đại nói thật sự đầy vô nghĩa, nhưng ngoài mặt thì từ chối, " Nhị công tử thân phận quý trọng.”

Mặc Sĩ Đại cười nói: "Dung công tử không khỏi cẩn thận quá mức, nếu như hôm nay là tới đây chơi, tự nhiên là muốn chơi đến tận hứng. Ngươi là đến thay đại ca, đây là vườn của chúng ta, ngàn vạn lần có thể không câu thúc."

Hắn nói xong những lời này, cuối cùng cũng buông tay đang đỡ Dung Nhạc ra.

Mặc dù không biết có phải cố ý hay không, khi buông ra hắn đã dùng ngón tay quệt vào lòng bàn tay của Dung Nhạc.

Dung Nhạc hai mắt không khỏi nheo lại, nhãi ranh này muốn làm gì?