Chương 27.1

Chương 27.1

Triệu Nhị người này đừng tưởng tuổi còn nhỏ, năng lực quả thực không tồi, không mất bao lâu đã tìm được một vài người cho Dung Nhạc.

Dung Nhạc liếc nhìn, thoạt nhìn đều là những nam tử trung niên khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, mặc xiêm y thô, dáng người gầy và để râu, vừa nhìn chính là một bộ dáng của thư sinh nghèo.

Triệu Nhị lặng lẽ nói với y, như là những người đọc sách đi thi khoa cử kia đều khinh thường việc viết kịch bản tiêu phí thời gian, chỉ có những người đọc qua sách, nhận thức chữ, trải qua nửa đời người mà vẫn không thi đậu, cuối cùng chỉ có thể giải toả khỏi kỳ thi khoa cử, mấy thư sinh nghèo chỉ có thể làm những việc bằng cách khoe bút để kiếm một ít tiền.

Rốt cuộc, các kịch bản được viết ra muốn bán cho gánh hát, mà con hát còn bị coi là hạng thấp.

Dung Nhạc cũng không quan tâm đến chuyện này, dù sao những người này cũng chỉ vì kiếm miếng cơm ăn, vì vậy y chỉ có thể lấy bạc làm bàn đạp, không tin bọn họ không hảo hảo viết.

Dung Nhạc làm việc quyết định nhanh chóng, trực tiếp nói với bọn họ, để cho họ viết ra một tác phẩm khúc chiết trong vòng ba ngày, với các nhân vật tươi sáng rõ nét: "Không quan trọng chủ đề, số lượng từ không cố định, chỉ cần có thể kể câu chuyện rõ ràng là được. Sau khi giao lên, mỗi người có thể cầm tiền phí nhuận bút là ba đồng bạc, nếu bài được chọn lưu lại, mỗi tháng sẽ được một hoặc hai lượng, có trích phần trăm, bên trên không ngừng phát triển.”

Mấy người không nghĩ tới Dung Nhạc chính là lão bản trẻ tuổi, nhưng ngay khi Dung Nhạc nói ra những lời này, đôi mắt của bọn họ lập tức bắt đầu hiện lên lục quang.

Cái giá tiền này tuyệt đối không tính là thấp.

Ở triều Đại Chu, người bình thường mỗi năm sẽ không tiêu quá hai lạng bạc, kinh thành được coi là nơi có chi tiêu tương đối lớn, nhưng cũng tầm ba đến bốn.

Những thư sinh này hao phí tâm huyết khổ khổ cực cực viết kịch bản, đi bán cho gánh hát, chống đỡ kiếm được vài đồng tiền bạc, nhưng bọn họ phải mất nửa tháng hoặc thậm chí một tháng để suy nghĩ.

Hy vọng duy nhất của họ là cuốn sách mà mình viết sẽ được nổi tiếng một lần, để những cuốn sách mà họ viết trong tương lai sẽ có sẵn, sẽ không bị người khác chọn nữa mà là được người khác tranh giành.

Chỉ là xác suất của điều này quá nhỏ, thư sinh viết kịch bản không có một nghìn cũng phải có mấy trăm, một số gánh hát trong kinh liền như vậy nổi danh, mà có thể được người dân truyền miệng là hay thì phải mất mấy năm mới có một vở kịch?

So với Kim bảng đề danh thì đoán chừng chỉ đơn giản hơn một chút.

Ngay khi đề nghị của Dung Nhạc được đưa ra, những người này gật đầu đáp ứng, đảm bảo tuyệt đối sẽ viết nên một câu chuyện hay.

Đảo mắt ba ngày đã trôi qua, hôm nay Dung Nhạc đến tiệm sách, đã bị những thư sinh đó vây quanh.

Dung Nhạc nhìn thấy sắc trời, chỉ cảm thấy những người này thực sự đã chiến đấu hết mình vì tiền. Bởi vì hôm nay có việc, cho nên y đặc biệt dậy sớm, khi y tỉnh dậy, Mặc Sĩ Tranh vẫn còn đang ngủ trên giường.

Y biết Mặc Sĩ Tranh là người ngủ nhẹ, cho nên nhìn thấy hắn đang ngủ say không đành đánh thức, chính mình lặng lẽ ra gian ngoài rửa mặt ăn sáng, sau khi làm xong mọi việc liền mang theo Lý Nguyên ra cửa.

Kết quả là vẫn bị mọi người chắn ở cửa ra vào của tiệm sách.

Dù sao tiệm sách trong thời gian này cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, cho nên y đơn giản kêu chưởng quầy treo biển tạm ngừng buôn bán, sau đó mang những thư sinh này đến sương phòng hậu viện.

Thời gian ba ngày để viết ra một câu chuyện đối với Dung Nhạc không tính là khó, dù sao y cũng không liệt kê ra yêu cầu cụ thể, chỉ cần lời nói thực tế là được.

Khi còn đi học, y còn có thể viết một bài văn gồm 800 chữ trong nửa giờ trong kỳ thi, khó hơn so với những thư sinh này đi?

Nhưng khi những thư sinh này đưa lên thành phẩm chính mình đã viết, Dung Nhạc không khỏi nhăn chặt mày.

Trước tiên đem tác phẩm lấy tới, Dung Nhạc lướt nhìn dòng chữ. Cái gọi là chữ giống như người, tuy rằng câu nói này có chút phiến diện, nhưng nét chữ quả thực có thể nói lên tính cách, tâm lý, tình cảm và các đặc điểm khác của một người ở một mức độ nhất định.

Ví dụ như Mặc Sĩ Tranh, chữ của hắn nhìn như vô lực, nhưng thực ra lại cứng rắn và rất có khí khái.

Chữ của mấy thư sinh này chỉ có thể nói là tinh tế, về phần khí khái thì lại không có khả năng, duy nhất có một cái nhìn khá đoan trang thanh tú.

Dung Nhạc vì thế mà ngẩng đầu liếc nhìn người nọ.

Đối phương vóc người nhỏ gầy, bị mấy người chắn, cơ hồ nhìn không thấy người, quần áo đang mặc cũng không biết có phải của mình không, rộng quá mức, hắn chỉ có thể chiết một chút ở chính giữa, sau đó cầm đai lưng ghim lên gắt gao, thoạt nhìn có chút mập mạp.

Dung Nhạc vốn là lâm thời nảy lòng tham, không thấy rõ đối phương cũng không thèm để ý, mà là cúi đầu tiếp tục tập trung vào những câu chuyện bên trên, đọc xong nhanh như gió, tổng cộng chỉ mất chưa đầy mấy phút.

Y đặt những tác phẩm đã xem lên bàn, ngón tay liên tục xoa cằm.

Thật sự là y có một chút khó khăn trong việc lựa chọn, nhưng hiện giờ khó xử như vậy không phải vì không chọn được, mà vì chúng đều quá tệ, y không thể tìm ra cái nào ưu tú hơn.

Cuối cùng, y chọn lựa, lấy ra từ giữa hai cuốn sách, có chút ghét bỏ mà nói: “ Hai người kia lưu lại.”

Triệu Nhị rất có mắt nhìn, liền vội vàng đưa bạc cho mấy người kia, liền muốn dẫn bọn họ đi ra ngoài.

Không ngờ trong đó có một thư sinh phất tay áo lên, chẳng những không có đi ra ngoài, ngược lại còn định đứng ở trước mặt Dung Nhạc, vẻ mặt không cam lòng: "Không biết công tử chọn sách có điều kiện gì?"

Hắn là một người có danh khí lớn nhất trong số những người này, đã từng bán một cuốn kịch bản mà ai cũng thích, chỉ tiếc đó là chuyện của mười năm trước.

Dựa vào cái kịch bản kia, kịch bản về sau mà hắn viết còn chưa hoàn thành đã có gánh hát đến đặt, làm hắn kiếm được không ít tiền.

Đáng tiếc là từ đó đến nay, không hiểu sao sách của hắn không quá được nổi tiếng.

Do đó gánh hát đến đặt sách tự nhiên ngày càng ít đi, đến nay, một số cuốn sách mới viết của hắn đã đến tình trạng không bán được.

Lúc trước khi Triệu Nhị tìm người, hắn vốn không muốn tham gia, nhưng vừa nghe giá, trong lòng không khỏi tâm động.

Hắn vốn tưởng rằng với tư chất của mình, chắc chắn sẽ được tuyển, nhưng không ngờ rằng mình lại không được tuyển chọn.

Mà hai người được chọn trên, một người gần đây có chút danh tiếng, người còn lại thậm chí là người mới vào nghề, là một người mà hắn chưa từng thấy hay nghe nói đến.

Mặc dù những người không được chọn cũng có thể nhận được tiền bạc, nhưng đó chỉ là thỏa thuận một lần, và chỉ có ba đồng bạc, nhưng nếu là được chọn, sẽ nhận được tiền tiêu vặt một hoặc hai lượng hàng tháng! Cái nào nhiều cái nào ít, ngay cả một kẻ ngốc cũng có thể biết được.

Hắn thấy Dung Nhạc tuổi còn nhỏ, chỉ cảm thấy chính mình có thể cậy già mà lên mặt áp đối phương một đầu, vì vậy chỉ vào thư sinh nhỏ gầy kia nói: “ Tiểu công tử chắc rất ít xem diễn, vậy mà có thể chọn một người mới, chưa bao giờ viết kịch bản.” Hắn cười nhạo một tiếng: “ Người này chỉ sợ đều không biết xướng từ và độc thoại đi.”

Người nọ bị hắn nói như vậy, mặt đều đỏ lên, mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống.

________