Chương 29

Chương 29

Thủ hạ của Mặc Sĩ Tranh hầu như đều là những người ít nói, mà ngay cả Khổng Chiêu nhìn như nhanh mồm dẻo miệng cũng tuyệt không nói nhiều một câu, nên Dung Nhạc biết đến chuyện này là từ miệng Lý Nguyên.

Lý Nguyên rất giống phụ thân của cậu là Lý thúc, tuy không phải rất thông minh, nhưng lại cực kỳ trung thành, thậm chí có chút trung ngu. Đôi phụ tử này ban đầu chỉ nhận Nhị phu nhân, về sau có Dung Nhạc, lại có thêm tiểu chủ nhân.

Sau khi Dung Nhạc gả cho Mặc Sĩ Tranh, Lý Nguyên thấy quan hệ giữa thiếu gia nhà mình và thế tử ngày càng tốt, nên cũng coi Mặc Sĩ Tranh thành nửa chủ nhân.

Hậu viện của Trường Hưng hầu phủ nhiều người nhiều miệng, quan hệ rườm rà, Hầu phu nhân và các thϊếp thất có nhiều phe phái khác nhau, Lý Nguyên ở đó, mặc dù không nói nhưng có thể nhìn thấu triệt để các viện đang đấu tranh gay gắt, nhưng cũng có biết một vài.

Vì vậy, trong mắt cậu, tự nhiên Mặc Sĩ Đại và chủ nhân nhà mình là địch nhân.

Chuyện Mặc Sĩ Đại tới hiệp kỹ bị bắt này tuy rằng Đoan Vương muốn trấn áp xuống, nhưng tối hôm qua Kim Ngô Vệ đã tới cửa đưa báo, vào sáng sớm Đoan Vương vội vàng đưa nhị công tử ngồi xe ngựa trở về, sau đó ép Mặc Sĩ Đại ở trong viện phạt đánh gậy một trận, ngay sau đó sốt ruột hoảng hốt đi tìm đại phu.

Sự kiện liên tiếp phát sinh như vậy, dù là ai khẳng định cũng sẽ biết có đại sự xảy ra.

Thủ đoạn quản lý hậu viện của Đoan vương phi không đủ lưu loát, trong vương phủ cũng không phải là bền chắc như thép, nàng chân trước vừa vào trong sân Mặc Sĩ Đại chiếu cố nhi tử, sau lưng một đống sự kiện được hạ nhân truyền ra khắp nơi.

Dung Nhạc vừa nghe xong trò hay này thì có tâm trạng rất tốt và ăn nhiều hơn hai cái bánh so với thường ngày.

Khi ăn no, y vỗ vỗ cái bụng nhỏ ăn đến căng phồng của mình, bỗng nhiên nghĩ tới bức thư mà Mặc Sĩ Tranh gửi tối hôm trước.

Mặc Sĩ Tranh lúc này đang cầm cái gọi là "sách kế hoạch" do Dung Nhạc viết, thoạt nhìn sẽ không nghiêm túc lắm, chữ viết ra đều thiếu bút thiếu nét, bất quá luyện trong thời gian dài như vậy, ít ra trông vẫn tinh tế, Mặc Sĩ Tranh dựa vào đoán xem nửa mơ nửa hồ đã minh bạch hơn phân nửa.

Hắn chỉ vào câu trên "tập trung vào tình yêu nam nữ, miêu tả một câu chuyện tình yêu sầu triền miên" này và nói: " Gần đây kinh thành nghiêm trị, đừng viết quá lộ liễu.”

Dung Nhạc chạy tới và nói: “Ta biết a, đó không phải là ai kia bị bắt vào sao?” Y cười hắc hắc, dùng cằm chỉ vào sân của Mặc Sĩ Đại, đôi mắt cười tủm tỉm nhìn Mặc Sĩ Tranh.

Trong tầm mắt của Mặc Sĩ Tranh vẫn như cũ biểu hiện như không có việc gì khi thấy y như vậy, phảng phất tất cả mọi chuyện cùng hắn không có nửa phần quan hệ.

Ngược lại, lại nói một loạt với Dung Nhạc: “ Kinh thành nghiêm trị vốn dĩ thánh thượng muốn giao cho Kinh Triệu Phủ, kết quả Kinh Triệu Doãn kia tuy rằng là khoa cử xuất thân từ môn sinh thiên tử, lại cố tình cưới một thê tử thế gia, làm người khéo đưa đẩy, không dám đắc tội hai bên, vẫn luôn chưa được thực hiện. Vì thế thánh thượng liền giao việc này cho Kim Ngô Vệ đi làm.”

Kim Ngô Vệ làm cấm vệ quân hoàng gia chỉ phụ trách với thánh thượng, huống chi còn có hậu bối của các đại gia tộc, có thể có tác dụng kiềm chế lẫn nhau. Dù sao thế gia nhiều như vậy, chắc chắn sẽ có một chút bất hoà, nếu là bắt được những thế gia tử nào đó, những người có giao hảo một đời này có thể sẽ muốn trấn áp xuống, nhưng những người có thù oán lại ước muốn đem sự tình truyền đi.

Thường xuyên qua lại, thế nhưng thật sự đã làm xong việc, nhưng thanh danh của Kim Ngô Vệ cũng trở nên không mấy tốt đẹp.

Chỉ là những chuyện này với người bình thường mà nói thì cũng không có quan hệ gì, như bá tánh trong kinh thành, bọn họ càng muốn đem chuyện này làm chuyện phiếm, lúc rảnh rỗi không có gì làm thì nói với nhau, công tử nhà này đến hiệp kỹ thì bị bắt, thiếu gia nhà kia làm piao khách thì bị phạt. Đường đường quan lại quyền quý lại trở thành trò cười trong miệng họ, đám thế gia đại tộc bọn họ không gánh nổi người này.

Dung Nhạc bị lời nói trong miệng của hắn làm cho sửng sốt, đại não thiếu chút nữa thành một hồ nhão, nhanh chóng lắc đầu, nói câu hỏi muốn hỏi lúc trước, "Biểu huynh ngày hôm qua ngươi nói là ai?”

Mặc Sĩ Tranh không giấu diếm, nói thẳng: " Tả tướng quân Kim Ngô Vệ.”

Dung Nhạc giật mình, Mặc Sĩ Tranh vừa rồi bỗng nhiên nói rất nhiều, trên thực tế là đang nói cho y biết, hiện giờ việc trông coi nghiêm trị kinh thành này, chính là biểu huynh Mặc Sĩ Tranh.

Và xét theo thực tế là ngay sau khi bức thư của Mặc Sĩ Tranh đưa đi, thì Mặc Sĩ Đại bị bắt vào đêm hôm đó, vị biểu huynh này còn là thân thích thật sự có quan hệ thân thiết.

Không thể không nói, khi nghe thấy Mặc Sĩ Đại xui xẻo, phản ứng đầu tiên của Dung Nhạc chính là rất cao hứng.

Vừa rồi ở trên bàn cơm, Lý Nguyên chỉ nói đại khái, nguyên nhân xảy ra và kết quả đều không rõ ràng, cho nên Dung Nhạc muốn tìm người, để đối phương bắt đầu kể lại từ đầu.

Vạn Chiêu Thành cau mày nói: "Lý Nguyên ở trong tiểu viện thì có thể hỏi thăm được gì? Để Khổng Chiêu đến nói cho ngươi."

Thật ra Dung Nhạc không quan tâm ai sẽ kể câu chuyện, y đặt điểm tâm, trà, hạt dưa và mứt hoa ở trước mặt, mở to đôi mắt chờ đợi được nghe câu chuyện.

Khổng Chiêu là quản gia của tiểu viện, mỗi ngày tạp vụ đều quấn thân, thời điểm bị Mặc Sĩ Tranh gọi đến, còn tưởng đã xảy ra đại sự gì, không nghĩ tới lại là kể sự tình có liên quan đến Mặc Sĩ Đại cho thế tử phi.

Trong lòng nàng cảm thấy buồn cười, nhưng dù sao cũng là sự phân phó của Mặc Sĩ Tranh, đành phải từ đầu kể lại câu chuyện.

Giọng nói nàng thanh thúy, nói chuyện trật tự rõ ràng, lại rõ ràng về việc này, Dung Nhạc vừa cười vừa nghe, cuối cùng trà đều uống không được, vì sợ chính mình bị sặc.

Nghe đến Mặc Sĩ Đại quần áo không chỉnh tề bị áp từ trong biệt viện ra bị đưa đến quan thự(1), ngồi xổm ở góc tường run rẩy cùng một đám ăn chơi chờ người nhà tới đón, y trực tiếp vỗ bàn cười muốn ngã xuống đất.

(1: Raw: 官署: hán việt dịch là quan thự nên mình viết vậy luôn. Theo Qt, TTV là công sở. Mà công sở lại hiện đại quá không thích hợp dùng trong đoạn này.

Khổng Chiêu làm như không thấy điều này, mỉm cười tiếp tục nói: "... Vương gia tức giận, vì thế ra lệnh cho người đánh nhị công tử 30 bản, hiện tại vương phi vẫn đang chiếu cố.”

Mặc Sĩ Tranh nhìn bộ dạng vui vẻ của Dung Nhạc, trên mặt mang theo ý cười: "Không biết tình trạng của Mặc Sĩ Đại thế nào rồi?"

Khổng Chiêu cúi đầu nói: "Ba mươi bản kia là đánh thật. Vương gia tận mắt nhìn, nghe đại phu nói, nhị công tử nằm trên giường ít nhất phải mất nửa tháng.”

Mặc Sĩ Tranh tùy ý nói: “ Vậy cũng không xong, mười ngày sau sẽ là Bách hoa yến.” Trên miệng hắn nói "Không xong" nhưng vẻ mặt vẫn luôn không chút để ý.

Dung Nhạc lúc này mới nhớ tới, lúc trước Mặc Sĩ Tranh đã nhắc đến chuyện này với y, còn hỏi y có muốn đi không.

Y tò mò hỏi: " Bách hoa yến này có thể không đi không?”

Mặc Sĩ Tranh xua tay ra lệnh cho Khổng Chiêu lui ra, sau đó nói với Dung Nhạc: “ Dĩ nhiên là không phải. Chỉ là hai bên cố ý trong Bách hoa yến, vừa vặn có thể nhân cơ hội này thành lập hôn ước.”

Cái gọi là nhà có nữ bách gia cầu, hảo nữ tử chân chính từ trước tới nay không lo gả, mà có thể cưới được một vị thê tử tốt tài đức vẹn toàn gia thế cao quý, không chỉ giúp con đường làm quan một, hai điểm.

Lấy Kinh Triệu Doãn bây giờ làm ví dụ, năm đó hắn được nhạc gia coi trọng, đem chi thứ gả cho hắn, tuy nói chỉ là thứ nữ, nhưng cũng là một nữ nhi thế gia thật sự. Vì thế hắn mới không bị thế gia xa lánh, với lại năng lực của bản thân cũng không kém, ở kinh thành nơi ngư long hỗn tạp này, Kinh Triệu Doãn đang làm tam phẩm ở tuổi tứ tuần.

Mặc Sĩ Đại hiện giờ cũng đã đến tuổi đón dâu, sở dĩ Đoan vương và Đoan vương phi để hắn thực hiện hôn ước với Trường Hưng hầu phủ, không phải vì muốn chọn Mặc Sĩ Đại làm thế tử sao?

Nếu không trưởng tử này không thành hôn, đệ đệ phía dưới đương nhiên không cách nào cưới vợ trước hắn.

Đoan vương phi đã sớm thân mật với mấy nhà thiên kim, liền chờ đến Bách hoa yến này định ra.

Dung Nhạc vừa tới thế giới này thì mê mê tỉnh tỉnh, chỉ dựa vào ký ức trong nguyên tác và bản năng của chính mình để lý giải sự vật. Tuy nhiên, khi y thân cận hơn với Mặc Sĩ Tranh, y phát hiện ra rằng đôi khi Mặc Sĩ Tranh sẽ chủ động giúp y phân tích hàm nghĩa ẩn đằng sau trong một số chuyện.

Lúc đầu y còn có chút thụ sủng nhược kinh, dù sao đối phương cũng chính là Boss bảo trì bức bách đến cuối cùng a. Nhưng về sau hai người thân hơn, khi nhận ra Mặc Sĩ Tranh trên thực tế lại ít tuổi hơn y, y lại cảm thấy không được tự nhiên, người thanh niên trẻ tuổi hơn y này lại trở thành lão sư của y, phụ đạo y, giáo dục y.

Nhưng y không thể không thừa nhận, Mặc Sĩ Tranh phảng phất trời sinh có thiên phú về những âm mưu này, những mưu mô nhiều năm, những thủ đoạn đa mưu túc trí mà các triều thần sử dụng với nhau, hết thảy hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, cũng thuận thế lợi dụng.

Tuệ cực tất thương, Dung Nhạc đột nhiên nghĩ đến từ này.

Không biết có phải do Mặc Sĩ Tranh quá thông minh, mới nhận tai hoạ, bị tàn tật sa sút khi bị ngã ngựa, hay là từ sau khi hắn bị thương vì tự bảo vệ mình nên sớm bức bách trí tuệ, Dung Nhạc cũng không biết.

Nhưng Dung Nhạc phải thừa nhận rằng y ở lại thế giới này thời gian càng lâu, thời điểm tiếp xúc với Mặc Sĩ Tranh càng nhiều, thì y càng không có khả năng coi nơi này là một quyển sách, coi Mặc Sĩ Tranh như một nhân vật phù phiếm trong sách.

Người kia xuất hiện ra tươi sống rất rõ ràng trước mắt y như vậy.

Y có thể nhìn thấy, có thể chạm vào, có thể nói chuyện và cười với đối phương. Nỗi sợ hãi ban đầu đối với Mặc Sĩ Tranh dường như không còn, cảnh tượng quen thuộc ở chung giữa hai người trong trí nhớ càng hiện rõ.

Mặc Sĩ Tranh không hề coi y như một đứa con của tiểu thϊếp phụ thuộc đến từ Hầu phủ, y cũng không có biện pháp muốn ôm đùi của đối nữa.

Mặc Sĩ Tranh khả năng chỉ là đơn thuần chỉ điểm y, cũng không nghĩ tới muốn cho y trưởng thành, nhưng y không muốn phụ lòng đối phương, bản thân cũng không phải chỉ có thể tránh sau lưng Mặc Sĩ Tranh, dựa vào sự che chở của đối phương.

Y muốn làm cho mình trở nên hữu dụng hơn.

Đối với một người đa nghi như Mặc Sĩ Tranh mà nói, thật sự là khó thấy, cho dù chỉ có một phần, cũng rất đáng quý trọng.

Dung Nhạc lời nói của Mặc Sĩ Tranh để ở trong lòng, lặp lại suy đoán trong một lúc lâu, sau đó mới nói: “ Lần này Mặc Sĩ Đại chắc không có cơ hội cầu một nữ nhi tốt nữa.”

Ý của y mặt ngoài có ý tứ là bởi vì trên người Mặc Sĩ Đại bị thương, khả năng phải bỏ lỡ hội Bách hoa yến này. Trên thực tế là đang nói, chuyện của đối phương đến hiệp kỹ truyền đi huyên náo khắp kinh thành, tuy nói dính dáng của phong lưu không tính là thanh danh quá xấu, nhưng gia tộc chân chính có thực lực sao có thể gả một nữ nhi cưng của mình cho một người ăn chơi phong lưu?

Đúng như những gì Mặc Sĩ Tranh nói vậy, quý nữ trong kinh không lo gả. Mặc Sĩ Đại là nhị nhi tử của Đoan vương, hiện tại không còn ai khác ngoài sự sủng ái của Đoan Vương, đến tột cùng có thể làm thế tử hay không thì chưa biết, Đoan vương lại kiêng kị thánh thượng, những thế gia đại tộc đó hà tất phải mại hiểm cả đời nữ nhi của mình họ vì hắn?

Mặc Sĩ Tranh kinh ngạc Dung Nhạc thế nhưng lại có thể nói một câu đơn giản thành một cây có ý vị sâu xa, đối phương nhìn về phía hắn với ánh mắt mang theo một chút đắc ý mà bản thân vẫn không hề phát giác, phảng phất như đang nói cầu khen ngợi.

Mặc Sĩ Tranh giật giật khóe miệng, đột nhiên vươn tay chọc vào má lúm đồng tiền trên mặt Dung Nhạc: " Ngươi nói đúng."

_______