Chương 36

Chương 36

Khi Mặc Sĩ Tranh bận rộn, Dung Nhạc cũng không nhàn rỗi.

Y thực sự không nghĩ mình phải tuân theo tam tòng tứ đức, là một thê tử mẫu mực ở nhà giúp chồng dạy con.

Phùng Tân đã giao lên sách bản thảo, Dung Nhạc giúp hắn sửa lại hai bản, nếu gần đây trong kinh thành nghiêm trị, vậy thì đừng nhảy giẫm vào dây, nên Dung Nhạc yêu cầu hắn sửa một số mô tả tương đối lộ liễu làm cho hàm súc hơn.

Do bão tỳ bà bán già diện, thử thời vô thanh thắng hữu thanh (1).

Y chỉ là vô ý thức dùng tới câu thơ này, không nghĩ thế nhưng Phùng Tân lại kinh thiên vi nhân(2), cho rằng y là bất xuất thế tài tử, lại càng kính trọng y hơn.

(2: ý chỉ là kinh ngạc trước cái gì đó.

Dung Nhạc giải thích vài lần, này không phải hắn viết, chỉ là mượn, Phùng Tân mặt ngoài biểu hiện đồng ý “ Tốt tốt tốt”, trong mắt lại toát ra tôn sùng càng thêm rõ ràng. Phỏng chừng trong lòng hắn nhận định là bởi vì không màng danh lợi nên mới cố ý nói như vậy.

Dung Nhạc phí lời, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ. Chỉ nghĩ ở trong lòng, sau này nói chuyện nhất định phải chú ý, loại sự tình vẫn là ít phát sinh thì tốt hơn.

Nếu như y không có phần tài hoa đó, không cần thiết dũng những câu thơ cổ nhân để dát vàng lên mặt.

So với Phùng Tân, Dung Nhạc lại có chút kinh ngạc trước bản thảo của Ốc Xuân Tri.

Lúc đó y chỉ có tâm lý muốn thử xem, sau này nói chuyện y mới biết được Ốc Xuân Tri còn có thể vẽ tranh, cho nên y nghĩ nếu đối phương thực sự không có tài năng sáng tác, vừa vặn lại có thể lưu lại làm hoạ sĩ.

Nhưng không ngờ sách bản thảo của đối phương chất lượng không tồi. Tuy vẫn còn một số sai sót nhỏ, nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm.

Lúc trước sách kia là dùng để thí thủy chuyện xưa dù sao cũng là lần đấu tiên hắn viết, mạch lạc không quá rõ ràng, tình tiết cũng thực hỗn loạn. Nhưng quyển sách này có đại cương mà Dung Nhạc làm, chỉ cần hắn mở rộng cốt truyện theo cốt truyện trên, thoáng cái hành văn sẽ đột nhiên nghĩ ra.

Dung Nhạc vừa nhìn vừa cảm giác mình nhặt được nhân tài, trong lòng sướиɠ đến không được.

Y đã chọn ra một vài vấn đề có ảnh hưởng tương đối lớn đến việc đọc, để cho Ốc Xuân Tri lấy về sửa, đồng thời để hắn sửa lại bản thảo càng sớm càng tốt. Hơn nữa sau lần bản thảo hoàn thiện này, sẽ chuẩn bị xuất bản hai quyển sách này.

Mặt khác, y đi liên hệ với lão bản tác phường in ấn để làm cho tiệm sách, nhưng lão bản này trả lời không mấy khả quan, dù ngày nay giấy đã trở nên phổ biến, nhưng việc in ấn cần phải có bản khắc. Hơn nữa đây là một cuốn sách có mấy vạn chữ phải được in ra, dù là bản khắc hay sư phó khắc ra thì giá thành cũng sẽ không hề thấp.

Dung Nhạc nghe thấy hắn nói chuyện ấp úng liền không kiên nhẫn, cau mày: “ ngươi liền nói thẳng là muốn bao nhiêu tiền?”

Sau khi nhận được câu trả lời là mấy chục lượng bạc, Dung Nhạc nghĩ nghĩ, tuy nói hiện tại tơ lụa trang có thể mang lại cho y 180 lượng lợi nhuận mỗi tháng, nhưng y không thể đầu tư hết vào hiệu sách được.

Và một cuốn sách có giá hàng chục lượng bạc, vậy chẳng phải mỗi lần in ấn y đều phải tốn nhiều tiền như vậy sao? Cùng với một bút ra bên ngoài đào bạc, không bằng một lần là xong, trực tiếp mua tác phường in ấn là được.

Vì vậy y trực tiếp hỏi lão bản phương pháp này như thế nào, lão bản mặt nhăn lại thành khổ qua: “ Đại công tử, phương pháp mà ngài nói không phải không được, nhưng.... Tác phường in ấn đều là danh nghĩa của thế gia, không nói tác phường của người ta giá trị bao nhiêu tiền, sợ chính là dù có tiền cũng không có chỗ nào bán.”

Dung Nhạc cả kinh, không nghĩ tới còn có loại cách nói này.

Trước hết y để cho lão bản làm tiệm sách đi xuống, đợi sau khi Mặc Sĩ Tranh trở về, hỏi hắn về sự tình tác phường in ấn.

Mặc Sĩ Tranh luôn luôn ngồi trên xe lăn trước mặt mọi người, bất quá Dung Nhạc cảm thấy không tốt lắm. Thân thể giống như là máy móc, nếu vẫn luôn không vận chuyển sẽ gỉ sắt trụ, nếu như hắn có thể đi, phải vận động nhiều một chút, càng ngồi nhiều thì gánh nặng cho đôi chân càng lớn.

Dung Nhạc do dự hồi lâu, nhưng vẫn nói với Mặc Sĩ Tranh ý kiến

của mình.

Mặc Sĩ Tranh lúc đó không có trả lời y, y chỉ nghĩ là đối phương cự tuyệt. Nhưng không nghĩ tới kể từ đó, sau khi Mặc Sĩ Tranh trở về phòng thực sự không dùng xe lăn nữa.

Hiện tại Mặc Sĩ Tranh đã không quá kiêng dè khi đi trước mặt y. Hắn biết chân phải của mình có vấn đề, cho nên sẽ đi rất chậm. Cứ như vậy, ngược lại thoạt nhìn cùng người bình thường không sai biệt lắm.

Dung Nhạc vốn còn muốn đi tới đỡ hắn, nhưng sau khi nghĩ lại, với tính cách của Mặc Sĩ Tranh, chỉ sợ sẽ không nguyện ý tiếp thu loại hành vi tương tự như có thiện cảm giúp đỡ này.

Bất quá khi Mặc Sĩ Tranh đến gần, Dung Nhạc vẫn là nhịn không được duỗi tay ra. Mặc Sĩ Tranh nắm lấy tay y, ngồi vào bên cạnh y.

Đại khái là mỗi đêm hai người đều ngủ chung trên một cái giường, đã quen với sự gần gũi như vậy, Dung Nhạc cũng không cảm thấy không được tự nhiên, ngược lại điều chỉnh cho mình một cái tư thế thoải mái, sau đó nói ra những nghi vấn liên quan đến việc in ấn.

Mặc Sĩ Tranh rất rõ ràng về vấn đề này, hắn kiên nhẫn giải thích nói với Dung Nhạc: " Kỹ thuật làm giấy ở tiền triều còn chưa thuần thục, rồi tới sự thành lập của Chu triều, giấy được sử dụng rộng rãi, nhưng mà đối với dân chúng bình thường mà nói vẫn bị coi là hàng xa xỉ. Những tờ giấy này, đều có các thế gia duy trì ở phía sau tác phường in ấn, nguồn văn hóa bị thế gia lũng đoạn, cho dù về sau Văn đế đưa ra khoa cử, miễn cưỡng xem như cấp con cháu nhà nghèo mở ra một khả năng để tiến vào cửa triều đình, nhưng thông qua cách một bước lên mây này thư sinh vẫn ít ỏi không có mấy. Những người bình thường thậm chí không thể kiếm được tiền để giao quà nhập học, chứ còn chưa nói đến việc bồi dưỡng một học sinh trong vài thập niên. "

Hắn nói với Dung Nhạc "Ngoại trừ Tứ thư ngũ kinh, nhận thức loại sách nông y kinh này, nếu muốn in ấn sách vở khác cần phải đến nha môn địa phương lập hồ sơ, sau đó giao chúng lên Châu phủ cấp văn quán xét duyệt. Nếu không phải muốn cho ngươi xuất bản, chỉ là lần xét duyệt này có thể khiến ngươi mắc kẹt trong hơn mười năm.”

Dung Nhạc bừng tỉnh, nếu như nói tác phường in ấn là phần cứng của việc truyền bá văn hóa, thì lần xét duyệt này chính là phần mềm, hai bên chế ước, muốn lướt qua thế gia tự bản thân xuất bản thư tịch là một vấn đề khó khăn không nhỏ.

Dung Nhạc nhớ tới những Xuân cung đồ mà sau đó Triệu Nhị đưa cho chính mình, chỉ sợ thứ này bị cấm không chỉ vì có vấn đề về nội dung, mà còn ở chỗ xuất bản bất hợp pháp.

Y khiêm tốn hướng Mặc Sĩ Tranh thỉnh giáo: “ Kia nếu ta muốn mua một tác phường in ấn, có phải sẽ rất khó không?”

Mặc Sĩ Tranh nhướng mày, hắn lần này có chút kinh ngạc, "Ngươi còn muốn lấy tiệm sách kia?”

Ban đầu khi Dung Nhạc lăn lộn, hắn ở một bên lạnh nhạt thờ ơ chẳng muốn quản. Về sau, quan hệ của hai người thay đổi, hắn vẫn không can thiệp, bởi vì hắn cảm thấy việc đó là không cần thiết, hơn nữa một tiểu điếm cho dù phải bồi thường tiền cũng không phải là đại sự gì.

Hắn còn rất nhiều cửa hàng trong tay, nếu Dung Nhạc thích kiếm tiền, cho y mâý gian cũng không sao.

Kết quả không ngờ Dung Nhạc lại thực sự có hứng thú. Đầu tiên là nghĩ ra ý định cho thuê sách, sau đó lại làm “ Thông báo tuyển dụng” gì đó, tìm tới mấy thư sinh viết chuyện, hiện giờ y lại muốn mua tác phường in ấn để xuất bản.

Lúc này, rốt cuộc hắn cũng có chút hiếu kỳ về những gì Dung Nhạc đã làm, để cho Dung Nhạc mang hai cuốn sách được coi như trân bảo qua cho hắn xem.

Phiên bản sửa đổi tốt Dung Nhạc đã để lão bản chủ tiệm sách mang về, hiện giờ những gì còn lại là bản nháp đã bị bỏ đi trước đó. Dung Nhạc có chút hưng phấn chạy chậm đến án thư, lấy từ trong tiểu giá sách xuống hai cuốn sách dày một ngón tay, sau đó vội vàng đưa đến trước mặt Mặc Sĩ Tranh.

Giống như một đứa trẻ chia sẻ món đồ chơi yêu quý của mình với tiểu bằng hữu.

Vở mà Mặc Sĩ Tranh cầm lấy đầu tiên là của Phùng Tân, nguyên lành nhìn một lần. Dung Nhạc đã ghi nhớ nội dung của cuốn sách này trong lòng, nhưng y vẫn cảm thấy hơi xấu hổ khi nhìn thấy Mặc Sĩ Tranh lật giở những trang có mô tả chi tiết, vẫn là cảm thấy xấu hổ.

Y lén lút nhìn về phía Mặc Sĩ Tranh, kết quả phát hiện vẻ mặt của thế tử rất bình tĩnh, như thể những “ Mềm mại XX", " tròn trịa XX", và "trắng XX" hoàn toàn sẽ không tạo ảnh hưởng gì đến hắn.

Đừng nói xấu hổ, thậm chí ngay cả lông mày cũng chưa động một chút.

Chờ lật đến trang cuối cùng, hắn đóng sách lại và để lại lời bình "Truyện tạm được."

Dung Nhạc lắp bắp hỏi: "Ngươi nghĩ bán được không?"

Mặc Sĩ Tranh nghĩ nghĩ nói: "Trước hết, ngươi phải cân nhắc một điều, bình dân bá tánh bình thường không biết chữ, tuyệt đối sẽ không trở thành khách hàng của ngươi. Mà học sinh hàn môn không có của cải, không có khả năng đi mua một quyển sách vô dụng đối với khoa cử, ngươi chỉ có thể bán sách cho con cái quý tộc thích phong hoa tuyết nguyệt.”

Dung Nhạc từ lúc bắt đầu đã biết, đối tượng của sinh ý này sẽ không rộng rãi lắm, dù sao thì mức độ phổ biến của văn bản thời cổ đại là rất thấp. Nhưng y không ngờ Mặc Sĩ Tranh đã cắt bỏ một phần đọc giả đi cho y ngay lập tức.

Y phản bác nói: “Học sinh hàn môn cũng có những gia đình có gia cảnh giàu có.” Cái gọi là sự khác biệt giữa gia đình hàn môn và thế gia vọng tộc chỉ là ở chỗ trong nhà có tước vị hay không, tổ tiên có từng làm quan to ở trong triều hay không. Liền lấy huân quý hiện tại mà nói, nếu là gia tộc thịnh vượng, kéo dài không dứt, hơn nữa vẫn luôn chiếm địa vị cao, sau này chưa hẳn trở thành tân thế gia vọng tộc.

Mà một số hàn môn tích lũy nhiều năm, thân gia cũng không coi là nhỏ, một số thế gia vọng tộc chán nản này nói không chừng còn không bằng những hàn môn* ( Nhà nghèo) mà họ khinh thường này.

Mặc Sĩ Tranh không tranh luận với y, mà chỉ nói: "Tiền đề là học sinh không quan tâm đến khoa cử.”

Dung Nhạc lẩm bẩm trong lòng, năm đó hồi còn đi học y còn đọc tiểu thuyết, còn chưa làm rơi xuống thành tích, sau này thi đại học cũng không tệ lắm.

Mặc Sĩ Tranh thực sự không hiểu suy nghĩ của những học sinh này, đọc tiểu thuyết tương đương với việc giải trí lúc rảnh rỗi sao.

Những người chân chính có thể vượt qua các kỳ thi khoa cử không có nghĩa là chỉ biết chết đọc sách.

Bất quá không cần thiết phải nói với Mặc Sĩ Tranh loại chuyện này, y liền đem một quyển khác cho Mặc Sĩ Tranh xem, cho hắn đề điểm ý kiến.

Quyển này ngay từ đầu Mặc Sĩ Tranh cũng chỉ là tùy tiện xem, nhưng từ tốc độ lật trang có thể thấy hắn đọc càng càng nghiêm túc, đọc chậm hơn nhiều so với quyển lần trước, lật đến trang cuối thoạt nhìn có chút chưa thoả mãn: “ Đến đây thì hết?”

Dung Nhạc gật đầu, thành thành thật thật mà nói: " Này chỉ là phần đầu tiên, ta chỉ mới viết sơ lược hai phần đầu."

Mặc Sĩ Tranh nói, "Cuốn sách này thú vị hơn nhiều."

Dung Nhạc nghĩ, quả nhiên nam tính rất thích đọc nam chủ hướng sảng văn. "Hồng Hi đại lục" này là y nhặt theo tiết tấu của "XX Trời cao" chiếu vào tập sảng văn người đại thành, vừa lên tới chính là nam chủ gặp nạn, địa vị tụt dốc không phanh, bị người người bên cạnh chế nhạo các loại, về sau vẽ mặt xuống làm nền đầy đủ.

Bất quá y chỉ liệt kê ra sơ lược, Ốc Xuân Tri lại có thể làm phong phú câu chuyện đến mức này, làm y tự nhiên sinh ra một loại cảm giác bao dưỡng tác giả viết định chế văn.

Y dương dương đắc ý: "Đây là kiệt tác của hiệu sách chúng ta!"

Mặc Sĩ Tranh nhìn tiểu biểu tình của y, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, nhưng ngoài mặt lại giả bộ lãnh đạm như thường, " Ngươi còn muốn tác phường in ấn không?”

Ánh mắt Dung Nhạc tức khắc sáng lên, "Muốn!"

_____

(1: Raw 达到犹抱琵琶半遮面,此时无声胜有声的效果。:

Do bão tỳ bà bán già diện, thử thời vô thanh thắng hữu thanh.

Dịch thơ: Tay ôm tỳ bà che khuất nửa khuôn mặt, tiếng tơ lặng ngắt bấy giờ càng hay.

Là câu thơ trong Tỳ Bà Hành của tác giả Bạch Cư Dị.