Chương 41

Chương 41

Đây là lần đầu tiên Dung Nhạc nhìn xuống Mặc Sĩ Tranh, cảm thấy rất mới lạ.

Từ góc độ này, có thể nhìn thấy rõ mái tóc dài như sa tanh của Mặc Sĩ Tranh, vì để thuận tiện cho việc cưỡi ngựa, Mặc Sĩ Tranh đã đặc biệt dùng phát quang buộc tóc lên. Theo ánh mặt trời chiếu rọi, phảng phất như tóc đang chảy xuôi theo kim hà.

Cách ăn mặc của Mặc Sĩ Tranh như vậy còn cường tráng hơn so với thường ngày, giữa lông mày phảng phất cũng mang một tia khí khái hào hùng.

Lúc này tay của Mặc Sĩ Tranh vẫn còn đặt ở trên eo y, đang chỉnh lại tư thế ngồi cho y, một tay còn lại giúp y nắm giữ dây cương.

Khuôn mặt của Dung Nhạc bỗng nhiên có chút nóng lên, cái khác không nói, nhưng thân thể của Mặc Sĩ Tranh không tốt là sự thật, y vội vàng nắm lấy dây cương, nói với Mặc Sĩ Tranh: “ Ta là người mới học, ngươi để cho người khác đến dạy cho ta cũng giống như vậy.”

Mặc Sĩ Tranh nhìn y một cái, "Ta không yên tâm."

Hắn lại điều chỉnh giúp Dung Nhạc sau một lúc lâu, tiểu hắc mã thực sự rất ngoan ngoãn, bị đùa nghịch như vậy cũng không nóng nảy, không vội, chỉ là ngẫu nhiên hí vang một tiếng.

Lỗ tai Dung Nhạc đều sắp cháy, rõ ràng đối phương chỉ nói bốn chữ, lại làm tim y không nghe sai sử.

Y miễn cưỡng kiềm chế đầu óc hoang dại của mình và suy nghĩ theo hướng ngay thẳng nhất, có lẽ là bởi vì Mặc Sĩ Tranh phát sinh sự cố cưỡi ngựa khi còn trẻ, cho nên mới cẩn thận như vậy.

Thật vất vả điều chỉnh xong, ngay cả tiểu hắc mã cũng trở nên có chút không kiên nhẫn, Mặc Sĩ Tranh vừa buông tay, nó liền tiến lên phía trước hai bước.

Dung Nhạc nhanh chóng nắm lấy dây cương trước mặt, nhưng lại không dám nắm quá chặt, vì sợ làm kinh động con ngựa, nên mắt trông mong mà nhìn về phía Mặc Sĩ Tranh.

Mặc Sĩ Tranh để cho Khúc Đan ở bên cạnh giúp Dung Nhạc giữ chặt Bạch Đề Ô tại chỗ trước, sau đó quay người đi vào chuồng ngựa chọn ngựa.

Theo lý mà nói, nếu là vì dạy Dung Nhạc cưỡi ngựa, lão sư Mặc Sĩ Tranh này của y cũng nên chọn một con ngựa dịu ngoan và có sức chịu đựng tốt để hỗ trợ luyện tập, nhưng khi Mặc Sĩ Tranh nhìn thấy con ngựa đang ngẩng cao đầu ở trong chuồng kia, một con ngựa cao to vẫn luôn nhìn về phía chủ nhân, vẫn là nhịn không được đi tới.

Đây vốn là một lễ vật của Tây Vực tặng cho thánh thượng, thánh thượng thấy một con ngựa tốt như vậy, trong lòng cực kỳ vui mừng, nhưng tiếc là con ngựa này rất khỏe và không ai có thể thuần phục được.

Sứ giả từ Tây Vực đưa nó tới đây, nguyên bản chính là có ý niệm lấy tồn ra oai phủ đầu, thấy vậy dương dương đắc ý, nhưng sắc mặt quân thần Chu triều thì đều có chút khó coi.

Sau đó, Mặc Sĩ Tranh tiến lên, tiêu phí vô số tinh lực mới thuần phục được nó, thánh thượng vì kia mà đặt tên là “ Xích Viêm Ký” và ban thưởng cho Mặc Sĩ Tranh.

Lúc trước do bị thương ở chân nên đã lâu không đến gặp mấy con ngựa này, nghe nói đại uyển mã hung dữ này trốn khỏi chuồng ngựa, suýt chút nữa đã chạy qua ngoại ô kinh thành, chạy đến Vương phủ tìm hắn.

Sau này hắn cũng đã suy nghĩ lại cẩn thận, nếu thường đi bộ thì chân của hắn rất rõ ràng, nhưng khi hắn cưỡi ngựa thì càng dễ che giấu hơn.

Mặc Sĩ Tranh sờ lên cái mũi của Đại Uyển Mã, thấy nó có chút ghét bỏ mà phát ra tiếng phì phì trong mũi, lùi lại một bước. Hắn không khỏi bật cười, nhưng thật ra hắn đã quên, con ngựa này không chỉ hung dữ, mà còn sở hữu ham muốn thống trị mạnh mẽ, có lẽ nó còn không thích mùi của tiểu hắc mã mà hắn mang.

Chỉ là hiện tại hắn không thể quay về thay quần áo, đành phải rửa tay ở thau nước sạch bên cạnh, có một chút còn hơn không, sau đó liền đặy phần đường còn dư lại trước mặt Xích Viêm Ký. Quả nhiên con ngựa có linh tính này do dự một chút, cuối cùng vẫn là đi lên thè lưỡi ra liếʍ đường trên tay hắn.

Thấy thái độ của Xích Viêm Ký rốt cuộc cũng chậm lại, lúc này cũng không giả tay người khác, tự mình lắp yên ngựa các loại lên trên, lần này không cần giảng giải cho người khác, tốc độ của hắn nhanh hơn.

Sau đó, hắn dắt Xích Viêm Ký ra ngoài, đến bên cạnh Dung Nhạc, một tay nắm lấy yên ngựa, một cước giẫm lên bàn đạp, chỉ thấy hắn không tốn chút sức nào, trở mình lên ngựa gần như trong nháy mắt.

Dung Nhạc từ lúc Mặc Sĩ Tranh đi tìm con ngựa có thần khí xinh đẹp nhất ở trong chuồng ngựa, y không hề rời mắt, nhìn hắn vuốt ve cái mũi và chiếc cổ dài của Xích Viêm Ký, nhìn hắn cho Xích Viêm Ký ăn kẹo và cỏ khô, và nhìn hắn trang trí cho ngựa tốt với dụng cụ cho ngựa.

Chờ đến cuối cùng Mặc Sĩ Tranh dắt Xích Viêm Ký tới, Dung Nhạc không nhịn được ngồi ngay ngắn.

Trong nguyên tác cũng không đề cập đến kỹ thuật cưỡi ngựa của Mặc Sĩ Tranh như thế nào, Dung Nhạc cũng không cho rằng kỹ thuật cưỡi ngựa của Mặc Sĩ Tranh xuất sắc đến cỡ nào.

Dù sao tuy rằng y đã nghe đồn Đoan vương thế tử văn võ song toàn, nhưng đó là chuyện của bảy tám năm trước rồi. Khi đó Mặc Sĩ Tranh chỉ là một thiếu niên, dù tài giỏi đến đâu cũng không thể so với người trưởng thành, huống chi đã nhiều năm trôi qua như vậy.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy người kia mặc một bộ bạch y, ngồi ngay ngắn ở trên con ngựa màu đỏ đậm, y vẫn có một chút kinh diễm.

Dung Nhạc không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước miếng, y phát hiện trong mắt nhan khống này, Mặc Sĩ Tranh chỉ có hai loại trạng thái đẹp và rất đẹp mắt.

Ngược lại Mặc Sĩ Tranh lại không để ý đến thần sắc của Dung Nhạc, chỉ nghĩ rằng đối phương là lần đầu tiên cưỡi ngựa, cho nên vẫn luôn khẩn trương mới nhìn hắn chăm chú.

Hắn đá nhẹ vào bụng con ngựa, thấy Xích Viêm Ký càng lúc càng tới gần Dung Nhạc, sau đó hắn liền lấy dây cương từ tay Dung Nhạc, tiểu hắc mã kia liền cẩn thận nhắm mắt đi theo phía sau hắn.

Trong đàn ngựa cũng có đầu lĩnh, mà Xích Viêm Ký tự nhiên là hoàn toàn xứng đáng với vương giả trong chuồng ngựa, tiểu hắc mã đương nhiên sẽ phục tùng với nó.

Đại Uyển Mã còn gọi là hãn huyết bảo mã, có thể đi hàng nghìn dặm mỗi ngày, và Xích Viêm Ký là giỏi nhất trong số đó, bản thân thì còn đang ở thời kỳ sung mãn. Mỗi ngày nó đều bị nhốt ở trong chuồng ngựa, những mã phó kia đều không dám đến gần nó, ngay cả cho ăn cũng hận không thể cách xa ra, khiến cho nó không thể phóng thích một thân tinh lực của mình.

Cho nên khi được chủ nhân mang ra ngoài, nó cực kỳ hưng phấn, hận không thể đi đến trường đua ngựa chạy vài vòng ngay lập tức.

Nhưng mà Mặc Sĩ Tranh lại không thể không quan tâm mà khiến nó chạy ra bên ngoài.

Đây cũng là lý do tại sao ban đầu Mặc Sĩ Tranh do dự rất lâu và muốn chọn ngựa eo sông.

(1: 河曲马 Dịch là ngựa eo sông, ngựa khuỷu sông. Mình tìm không ra nên cứ để như vậy nha.

Xích Viêm Ký tuy tính tình nóng nảy nhưng lại có tính phục tìng rất cao đối với vị chủ nhân Mặc Sĩ Tranh này, dưới sự chi phối của hắn, nó chậm rãi đi đến trường đua ngựa.

Dung Nhạc ban đầu cảm thấy cưỡi ngựa rất thú vị, nhưng thời gian trôi qua, y chỉ cảm thấy mình đang đung đưa trên đó, loại cảm giác lắc lư và không vững này khiến y ngày càng phát ra sự khẩn trương, cơ thể căng thẳng trong vô thức.

Mặc Sĩ Tranh ở bên nhắc nhở y, để cho y thả lỏng, đừng kẹp chân vào trong, nhưng càng nói như vậy, y càng trở nên hoảng loạn.

Động tác cứng ngắc của y khiến tiểu hắc mã không mấy thoải mái, không tự chủ mà xóc nảy một cái, Dung Nhạc vội vàng hạ thấp thân xuống, thiếu chút nữa nằm úp sấp trên lưng ngựa.

Mặc Sĩ Tranh lắc đầu, cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì Dung Nhạc cũng ngã xuống lưng ngựa. Hơn nữa hiện giờ cả hai còn đang cưỡi hai con ngựa, hắn cũng không thể giúp Dung Nhạc thuần phục tiểu hắc mã.

Vì vậy, khi hai con ngựa được đặt song song, Mặc Sĩ Tranh duỗi tay ra ôm lấy eo của Dung Nhạc, cánh tay dùng một chút lực, và di chuyển một cách kỹ xảo, thừa dịp tiểu hắc mã tiến lên phía trước làm Xích Viêm Ký chậm một bước, đem Dung Nhạc từ thoát ra từ trên bàn đạp, đặt ở trước mặt mình.

Dung Nhạc chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng trước mặt, trước một giây y bay lên không trung, một giây tiếp theo liền bị một thân thể ấm áp bao phủ.

Lúc này thân thể của hai người rất gần, hai đùi áp sát vào nhau. Bên tai Dung Nhạc không khỏi nóng lên, vội vàng muốn dịch về phía trước.

Mặc Sĩ Tranh lại nắm lấy eo y, trầm giọng nói: "Đừng nhúc nhích."

Động tác của Dung Nhạc lập tức liền dừng lại.

Mặc Sĩ Tranh vỗ vỗ chân y: "Đừng duỗi, bằng không một lát nữa chân của ngươi liền rút gân.”

Dung Nhạc thầm nghĩ, ngươi vỗ như vậy, ta còn càng khẩn trương hơn, buông lỏng cái rắm.

Chỉ là y không dám nói ra lời này, hơn nữa y cũng biết Mặc Sĩ Tranh là đang thật sự dạy mình cho tốt, cho nên y chỉ có thể nuốt lời phun tào, cố gắng làm theo lời Mặc Sĩ Tranh nói.

Dung Nhạc lúc đầu còn có chút không biết làm sao, nhưng rất nhanh đã khôi phục sự hưng phấn ban đầu, đây chính là ngựa mà y nhất kiến trung tình, có thể được may mắn cưỡi lên nó quả là kích động.

Hắn muốn vươn tay sờ một chút, nhưng lại sợ sẽ làm Xích Viêm Ký kinh sợ, lại bị ném ra ngoài.

Từ vị trí này, y có thể nhìn thấy rõ ràng bờm dày của Đại Uyển Mã, bộ lông màu đỏ sậm lộng lẫy lạ thường dưới ánh nắng mặt trời.

Mặt khác, y đối với lực cánh tay của Mặc Sĩ Tranh cảm thấy khϊếp sợ. Y vẫn biết trọng lượng của mình, nhưng nhìn Mặc Sĩ Tranh căn bản giống như là không uổng phí sức lực xách y lên.

Rõ ràng là đối phương thoạt nhìn không cường tráng, một bộ dáng nhược liễu phù phong, chỉ sợ một trận gió lớn thổi đã làm người bay mất.

Mặc Sĩ Tranh là một lão sư tốt, nếu như không để ý đến tư thế vô cùng thân mật của hai người, thì hắn thực sự đang dạy cho Dung Nhạc những kiến

thức liên quan về cưỡi ngựa.

Hắn cưỡi Xích Viêm Ký đi một con đường khác phía sau chuồng ngựa, nơi đó có thể đến thẳng trường đua ngựa, nhưng lại có một đoạn đường ở bên ngoài điền trang.

Khúc Đan là người hầu của hắn, cũng có ngựa thuộc về mình, chỉ còn Lý Nguyên giống như chủ nhân của mình, chưa bao giờ tiếp xúc với những súc vật như vậy.

Dung Nhạc nghĩ nghĩ, trực tiếp phái Lý Nguyên đến xem điền trang hiện tại của y như thế nào.

Lại nói tiếp, từ khi lấy được phần khế đất kia từ trong tay Hầu phu nhân, y còn chưa bao giờ tuần tra đồng ruộng của chính mình.

Lúc này có thể vừa vặn tìm cơ hội đi nhìn xem.

Không biết là Dung Nhạc ngồi lâu trên lưng ngựa, rốt cuộc lĩnh ngộ ra điều gì, hay là khi đang nghĩ đễn chuyện khác, cơ thể càng dễ dàng điều chỉnh về trạng thái thích hợp, khi y lấy lại tinh thần, thì phát hiện thân thể của mình không quá cứng nhắc.

Mặc Sĩ Tranh không nói lời nào làm cho y thả lỏng.

Hai người cùng nhau cưỡi một con ngựa đi về phía trường đua ngựa, tiểu hắc mã nghe lời đi đằng sau Xích Viêm Ký.

Móng ngựa kêu tháp tháp, đã quen với cảm giác xóc nảy này, Dung Nhạc ngược lại cảm thấy không còn thấy khó chịu như lúc đầu.

Từ sau lần sự kiện ngã ngựa kia, bên cạnh Mặc Sĩ Tranh có không ít người hầu, lần này cũng như vậy, ngoài trừ Khúc Đan thì còn có mười mấy hộ vệ khác cưỡi ngựa ở một bên.

Lúc trước khi còn ở trong chuồng ngựa, bởi vì là chỗ của nhà mình nên không có nhiều người, chỉ có vài mã phó, nhưng khi Mặc Sĩ Tranh ra khỏi điền trang, một đường hướng đến trường đua ngựa, những người hầu này không biết xuất hiện từ đâu ra.

Dung Nhạc không khỏi nghĩ đến, làm trò ở trước mặt nhiều người như vậy tư thái của hai người có phải quá mức thân mật hay không?

Y còn chưa kịp cẩn thận suy nghĩ về vấn đề này, liền nhìn thấy hai bóng người khác trên lưng ngựa đang tiến đến cách đó không xa.

Khi khoảng cách ngày càng gần, y mới nhận ra một trong số họ là người quen, chính là tam đệ tiện nghi của y Dung Tích.

Khi hai bên gặp nhau, Dung Tích không thể tránh khỏi, nên trước tiên phải vấn an Mặc Sĩ Tranh và Dung Nhạc.

Dung Lệ cười ha hả, ánh mắt chuyển đến một người khác, chỉ thấy đối phương mày kiếm mắt sáng, cũng là một tướng mạo tốt.

Y khẽ cười nói: “ Vị này chính là?”

Không đợi Dung Tích trả lời, Mặc Sĩ Tranh ở phía sau y nói trước: “ Không biết thất hoàng tử đại giá quang lâm, nên không tiếp đón từ xa.”

Ô hô, nhân vật chính công thụ đều đã đủ?

–––––

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu hắc mã: Vì cái gì một con ngựa như ta cũng phải ăn cơm chó?

Editor: Các bồ còn thấy tui dịch chưa mượt lắm thì cmt bảo nha. Yêu ❤️