Chương 2

“Kiều Kiều, dậy nhanh lên, Hoắc tiên sinh sắp đến rồi.”

Người vẫn còn nằm ở trên giường ý đồ cùng Chu Công hẹn hò, nghe thấy lời này, tức khắc lộn nhào như con cá chép bật dậy, đỉnh đầu như cái tổ chim, ngốc ngốc nhìn ra người ở cửa, vẻ mặt mộng bức nói: “Cái gì, ai tới?”

“Hoắc tiên sinh nha, con dậy nhanh lên." Kiều Mỹ La bước nhanh đi đến mép giường, vẻ mặt vui mừng mở miệng: “Con đấy, cái con nhóc này như thế nào lại dám nói dối là cùng Hoắc tiên sinh chia tay? Mau mau, đừng để Hoắc tiên sinh vào đến cửa rồi, con còn chưa thu thập tốt, mẹ chọn quần áo cho con, con mau chạy nhanh đi rửa mặt đi.”

Cả người cô còn chưa có phản ứng, trực tiếp bị kéo xuống giường, một đường bị đẩy đến toilet.

“Đừng đứng ngốc nữa, nhanh đi đánh răng rửa mặt đi, còn có, nhớ trang điểm nhẹ nhàng một chút, mẹ tìm quần áo cho con.”

Tiêu Kiều nhìn người bận rộn đến vui vẻ, trên trán một đống dấu chấm hỏi.

Hoắc tiên sinh?

Hoắc Đình Quân đến đây làm gì, cô nhớ không nhầm, trước khi cô xuyên vào cái thân thể này, bọn họ cũng đã chia tay rồi mà.

Không đúng, phải nói là cô bị Hoắc Đình Quân đơn phương đá.

Tài sản dưới trướng của hắn lên đến hàng trăm triệu tỉ, hơn nữa lúc này nên vội vàng cùng nam chính đoạt nữ chính, như thế nào lại bỗng nhiên nhớ tới bạn gái cũ ác độc là mình?

Tiêu Kiều nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra, ngay cả khi đang đánh răng, lông mày cũng đều nhăn thành một đoàn, có thể kẹp chết một con ruồi.

Bất quá, hiện tại thứ cô càng lo lắng chính là, bản thân cô có thể hay không bị Hoắc Đình Quân phát hiện là đổi thành một cái linh hồn khác.

Tuy rằng đây là người dưới ngòi bút của cô sáng tạo ra, nhưng lúc đó cô đã dựng cho Hoắc Đình Quân một cái giả thiết là cường thủ hào đoạt, bảo thủ, duy ngã độc tôn, tính cách người như vậy thật sự… đặc biệt không dễ ở chung…

Không sai, quyển sách này là cô tự mình viết, vì thế, tất cả tình tiết cô đều nhớ rất rõ ràng.

Vậy cho nên, ở thời điểm phát hiện ra chính mình xuyên thành bạn gái cũ ác độc của Hoắc Đình Quân, cô tức khắc thu liễm những hành động làm trời làm đất, xoát cảm giác tồn tại của mình trước mặt Hoắc Đình Quân, cuộn tròn ở trong nhà, chờ cốt truyện đi xong, sau đó bắt đầu cuộc sống hàng ngày vui vẻ.

Nhưng hiện tại...

Excuse me?

Đại lão đã tìm tới cửa!

Cô giơ hai tay hai chân thề, gần đây tuyệt đối không có làm ra sự tình gì khiến cho đại lão chú ý.

Hiện tại hắn hẳn không phải là nên bận lấy lòng nữ chính sao?!!!

“Kiều Kiều, con như thế nào lại chậm như vậy, mau mau, đem quần áo này thay vào đi.”

Kiều Mỹ La tiến vào nhìn người còn đang đánh răng, hận không thể đến giúp một tay.

“Mẹ, mẹ……” Tiêu Kiều tùy ý liếc mắt một cái, sau khi nhìn đến quần áo treo trên khuỷu tay Kiều Mỹ La xong, hai mắt mở to, chạy nhanh phun ra bọt trong miệng, quay đầu lại nói: “Quần áo này mẹ từ chỗ nào tìm được!”

Cô rõ ràng nhớ, ở ngày hôm sau khi cô tiến vào, đã đem hết những cái váy siêu lộ dáng khiến cho người ta nhìn đến mơ màng này, đều ném vào thùng rác rồi mà!

Thật tính muốn hỏi, Kiều Mỹ La nữ sĩ đã nhặt đám quần áo này từ đâu ra.

“Mau mau, đem quần áo thay.” Kiều Mỹ La tiến lên muốn giúp Tiêu Kiều cởi nút áo ngủ.

Tiêu Kiều lắp bắp kinh hãi, lui lại mấy bước về sau, vẻ mặt đề phòng nói: “Để con tự thay đi mẹ, quần áo mẹ đưa, chờ lát nữa con liền thay.”

Kiều nữ sĩ, người gần đây vẫn luôn cho cô sắc mặt lạnh, hiện tại bỗng nhiên mười phần ân cần, cô có chút thụ sủng nhược kinh*(*được sủng ái đâm ra lo sợ).

“Không nhìn con cũng được, bất quá mẹ ở ngay ngoài cửa, đừng nghĩ đến lừa gạt cho qua mặt ta, chọn lấy một bộ quần áo." Kiều Mỹ La ghét bỏ trợn trắng mắt, khinh thường nói: “Những cái quần áo kia đến vòng eo đều nhìn không ra, xấu chết.”

Tiêu* yêu nhất mặc đồ rộng thùng thình* Kiều:…

Đây là ép buộc cô thay, không thể thương lượng!

Cô vẫn là nghĩ đến hấp hối giãy giụa một chút.

“Mẹ, con cảm thấy, khả năng Hoắc tiên sinh không thích loại đồ yêu diễm đê tiện kia đâu, con hôm nay có thể…. tươi mát một chút.”

Đáng tiếc, cô nhận được phản bác không chút nào lưu tình.

“Dáng người tốt chính là điểm mạnh của con, phải hiểu được cách lợi dụng nó thật hợp lý, đúng rồi, chờ lát nữa mẹ và ba con đều ra ngoài, con cùng Hoắc tiên sinh ở chung thật tốt, giường mẹ đều thu thập cho con rồi, nó nếu là có ý đó, con cũng hơi ý tứ đưa đẩy một chút, đừng đem người ta cưỡng chế di dời.”

o((⊙﹏⊙))o

Vị này thật sự là mẹ ruột? Xác định không phải dì ghẻ sao?

“Con gái của ta, phàm là nam nhân nhìn thấy đều phải gục! Nhanh đổi quần áo đi, đổi xong lập tức ra ngoài.”

“Phịch” một tiếng, cửa toilet đóng lại.

Hai mắt Tiêu Kiều không ngừng di chuyển, nhìn váy ngắn đặt trên bồn rửa tay, lại cúi đầu nhìn áo ngủ dán một đám vịt màu vàng của mình, tự cảm thấy, bộ quần áo này càng thêm thích hợp với cô hơn.

Bất quá....

Ngẩng đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, Kiều Mỹ La nữ sĩ đang thủ ở cửa, cô nếu không đổi thành váy, thì có thể đi ra khỏi phòng này sao?

Nếu có thể, cô nguyện ý ngồi chờ đến khi Hoắc Đình Quân rời đi.

Mới nhảy ra cái ý niệm này, tiếng đập cửa thùng thùng liền vang lên.

“Kiều Kiều, con nhanh lên, 30 giây sau mẹ mở cửa.”

Tiêu Kiều vô lực đỡ trán, sau đó dùng tốc độ cực nhanh để thay váy ngắn.

Chỉ là… cái chiều dài này, cô thật sự có chút khó mà tiếp thu.

Không thể cả trên dưới đều cùng nhau thất thủ chứ!

Vẻ mặt cô rối rắm, nhưng Kiều Mỹ La đứng ở cửa lại không nghĩ như vậy .

“Con gái của ta dáng người cùng ta giống nhau quá nha, mau mau, trang điểm nhẹ nhàng chút, mẹ đi phòng bếp nhìn xem bữa sáng thế nào.”

Tiêu Kiều khóe miệng giật giật, thời điểm khen người khác, còn không quên đem chính mình khen một hồi, trình độ tự luyến của Kiều nữ sĩ cũng không phải chỉ có một chút đâu.

“Không cho phép thay quần áo khác, biết chưa?”

Trong lòng cô đúng là đang có cái chủ ý này, nhưng còn chưa có kịp thực thi, thì Kiều Mỹ La bỗng nhiên lại xuất hiện ở cửa cảnh cáo một phen.

Nhìn Tiêu Kiều không kịp che giấu kinh ngạc trong mắt, bà đắc ý cười cười: “Con nếu dám đổi, ta liền đóng băng thẻ ngân hàng của con, đuổi con ra khỏi nhà, hiểu chưa?”

Tiêu Kiều vội vàng không ngừng lắc đầu: “Không, không đổi, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ không đổi.”

Vì túi tiền nhỏ của mình.

Thân là một người nằm liệt với bút, trước khi cô xuyên sách kỹ năng duy nhất chính là gõ chữ kiếm tiền, sau khi xuyên sách, nhìn thẻ ngân hàng trống rỗng, cô cũng căn bản là không nghĩ tới đi ra ngoài tìm việc, thử ngẫm đến nếu là bị đuổi ra khỏi nhà, tiếp theo nên làm gì để ăn, cô thật sự không biết.

Nghĩ về hình ảnh đó của bản thân, cô rùng mình định thần lại.

Hôm nay hẳn là chỉ sợ bóng sợ gió một hồi, đại lão khẳng định sẽ rời đi rất nhanh thôi.

Nghĩ đến mình không thể OOC*, cô lấy tốc độ cực nhanh trang điểm qua cho chính mình.

(* OOC: Out of character, thoát vai)

Người khác sau xuyên sách, đủ các loại bàn tay vàng, mà cô, ờmmm, bàn tay vàng chính là học qua makeup đi!

Quay trở lại phòng ngủ, cô lại nhanh chóng từ tủ quần áo lấy ra một cái áo choàng.

Quần áo không đổi, nhưng cô vẫn có thể thêm linh kiện nha.

Chỉ có cái mặt lộ ra, còn lại áo đem cổ cùng đùi cô đều che khuất, dù trông có khó coi cũng phải nhịn xuống.

Loáng thoáng, tựa hồ có tiếng mở cửa vang lên.

Tiêu Kiều ghé tai, còn chưa kịp nghe ra cái gì, thanh âm của Kiều Mỹ La nữ sĩ lại lần nữa vang lên, bất quá lần này dị thường ôn nhu.

“Kiều Kiều, mau ra đây, Hoắc tiên sinh có việc tìm con này.”

Nếu có thể, cô muốn biến mất tại chỗ.

Tiêu Kiều yên lặng lắc đầu thở dài, nâng lên cánh tay tự cổ vũ: Cô có thể.

Như là sắp ra chiến trường, cô hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang hướng cửa đi đến.

Chỉ là sau khi mở cửa, đối mặt với một đôi con ngươi không cảm xúc, cỗ đủ dũng khí vừa rồi như là một quả khinh khí cầu bị xì hơi, nháy mắt xì đến không còn dư ảnh.

Đây là lần đầu tiên sau xuyên sách cô nhìn thấy Hoắc Đình Quân, Tiêu Kiều cảm thấy, chính mình lúc này còn có thể đỡ khung cửa đứng đã thật không dễ dàng.

Trong nháy mắt, cảm giác ý nghĩ trong lòng đều bị đoán được, cô ở trước mặt hắn như là trở nên trong suốt, không có một chút ít bí mật nào tồn tại nổi.

Nghĩ đến việc đắp nặn tính cách chính mình trước mặt Hoắc Đình Quân, cô có một vạn linh một điểm ảo não.

“Hoắc… Hoắc tiên sinh, anh tìm tôi?” Tiêu Kiều trong lòng đánh cược, tự nhận là tươi cười thật điềm mỹ, nhưng nụ cười này của cô dừng ở trong mắt người khác lại không phải như vậy, mà dị thường cứng đờ.

Kiều Mỹ La chạy nhanh đến che ở trước mặt Tiêu Kiều, mở miệng mang theo ý tứ lấy lòng nói: “Kiều Kiều lâu lắm chưa được thấy cháu, lúc này có chút khẩn trương.”

Lâu sao?

Khuôn mặt của Hoắc Đình Quân trước sau như một, kì thật trong lòng lại đang cố nhớ ra xem đời trước bọn họ chia tay như thế nào, thứ duy nhất hắn có thể nhớ lại được chính là sự cuồng loạn của Tiêu Kiều trước khi chết.

Sau khi hắn ly thế, lần gặp mặt đầu tiên và duy nhất với cô, chỉ có người ở trước mắt cười đến đặc biệt giả tạo.

“Tôi có một số việc muốn cùng em tâm sự riêng.”