Chương 21: Tỉnh Tội Đường

Cậu tất nhiên không thể mang trạng thái này đi gặp Ngụy Huân.

Sau khi cân nhắc, cậu quyết định trở về Thính Tuyết phong.

Hai gã đệ tử kia không có gì đáng ngại, chỉ là hôn mê thôi, Bạch Thính Tuyền đã chuẩn bị tốt tâm lý, hai người kia sớm muộn gì cũng cáo trạng cậu.

Cậu tỉnh táo lại, cảm thấy mình quả thật có chút xúc động. Với danh tiếng của Thương Lãng Quân, tuy rằng mọi người đều kính trọng hắn nhưng thực tế có rất nhiều người không phục hắn, thậm chí có một số đệ tử trong Lang Kiếm tông không nghe theo mệnh lệnh của hắn.

Hai gã đệ tử kia chẳng qua cũng chỉ là mượn đề tài nói chuyện của mình, lén nói với nhau, bên ngoài cũng không dám thật sự đối với Ôn Chỉ như thế.

Từ khi nào cậu đã biến thành bộ dáng thích xen vào việc của người khác?

Không giống mình chút nào.

Bạch Thính Tuyền cụp mắt lại.

Nhưng...

Từ lúc đọc nguyên tác, cậu thưởng thức tài hoa cùng phẩm tính của Ôn Chỉ, lúc này vẫn như vậy.

Cậu không thể chịu đựng được "Ôn Chỉ" nhiễm bất kỳ vết bẩn nào.

Khi Bạch Thính Tuyền vào phòng, Bạch Bạch đầu tiên cảm nhận được tâm tình của cậu biến hóa kịch liệt , nó rũ tai và cái đuôi, thật cẩn thận cọ cọ lên đùi Bạch Thính Tuyền.

Bạch Thính Tuyền trầm mặc nhìn nó, không nói một lời mà Bạch Bạch không được Bạch Thính Tuyền vuốt ve liền ra sức làm nũng, lúc này lại thấy Hồng Vũ bay tới, tâm tình nó hình như rất tốt nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng này của Bạch Thính Tuyền, biểu tình trong nháy mắt liền ngưng đọng tại chỗ.

"Chủ nhân?"

Bạch Thính Tuyền căn bản không nhìn nó, chỉ có chút mờ mịt hỏi: "Hồng Vũ, ngươi nói xem, Ôn Chỉ vì sao phải đối xử tốt với ta như vậy?”

Vì cậu, không chút kiêng nể đối nghịch với Tuyên yết chi đình. Vì cậu, bỏ công việc trong tay, chạy về Lang Kiếm Tông tìm được nhân chứng đòi lại công đạo cho cậu. Vì cậu, cho dù Trảm Vận giáng thế là điềm xấu lớn cũng có thể nói thành họa phúc dựa vào nhau...

Còn thu cậu làm đệ tử thân truyền nhưng cậu chính là người Ma tông...

Vì sao?

Ôn Chỉ vốn không cần như vậy.

Bạch Thính Tuyền không thể hiểu được cũng không có cách nào lý giải tại một tờ giấy muốn chủ động dính mực.

Hồng Vũ lần này cẩn thận suy tư một phen mới mở miệng, hắn do dự nói: "Chủ nhân, có lẽ Thương Lãng Quân thật sự thích ngài cũng không chừng..."

Bạch Thính Tuyền rũ mắt, nhìn bàn tay mình mới lau sạch vết máu, thanh âm trầm thấp: "Y thích ta...?”

Hồng Vũ chần chờ gật đầu.

Bạch Thính Tuyền chớp chớp mắt: "Thế nhưng, sớm muộn gì ta cũng phải đi.”

———————

Dương Loan phong.

Tang Ngô yên lặng rót cho Ôn Chỉ một ly trà, Ôn Chỉ nhận lấy ly trà, ngước mắt lên: "Đa tạ sư huynh.”

Tang Ngô nhẹ nhàng cười: "Sư đệ, đệ cũng thật là, bởi vì chuyện của Bạch Thính Tuyền, đệ liền xa cách ta?”

Ôn Chỉ lắc đầu: "Ta không tin sư huynh nhìn không ra sự việc kia là có người rắp tâm hãm hại Thính Tuyền.”

Tang Ngô gật đầu nói: "Ta cũng cảm thấy việc này có chút kỳ lạ, chẳng qua lúc ấy Hoài Quý Tử tôn giả ở bên cạnh, ta muốn cho tôn giả một câu trả lời.”

“Hy sinh Thính Tuyền làm câu trả lời?”

Tang Ngô mỉm cười nhìn về phía hắn: "Sư đệ à, khó thấy được trong lòng đệ chứa thứ gì, nhưng việc này chú ý một chữ "kéo", thời gian kéo dài đủ lâu, chân tướng cũng hiện ra, đệ xem, trước khi đệ tới không phải ta cũng không định tội đồ đệ cưng của đệ sao.”

Ôn Chỉ miễn cưỡng chấp nhận lý do này của Tang Ngô, hắn ghé mắt: "Việc này cuối cùng thế nào rồi?”

Tang Ngô cười cười: "Còn có thể thế nào, chẳng qua là mời tôn giả xem một vở kịch không có ý nghĩa gì, nhạc hết người đi, quan hệ giữa hai tông vẫn giống như lúc trước.”

"Như thế là tốt rồi." Ôn Chỉ bỗng nhiên nhìn về phía Tang Ngô, đôi môi mỏng khẽ nhúc nhích "Sư huynh, ta có một thỉnh cầu, không biết..."

Tang Ngô dung túng cười cười, xua tay: "Nói đi, việc này đến cùng là ta có lỗi với đệ, có chuyện gì cứ nói thẳng là được.”

Ôn Chỉ gật đầu: "Thạch Trung Duệ có thể giao cho ta xử lý không?”

Tang Ngô ngước mắt nhìn hắn một cái: "Việc này có chút khó giải quyết, đệ cũng chớ làm quá mức.”

"Sư huynh yên tâm."

Ngọn lửa nhảy nhót trên lò đất nhỏ tinh xảo, hồng quang ấm áp chiếu lên người Ôn Chỉ.

Trong phòng là yên tĩnh lúc lâu, thật lâu sau, Tang Ngô khẽ thở dài một tiếng, hỏi hắn: "Sư đệ, hôm nay ta gọi đệ đến là còn có một chuyện muốn hỏi đệ một chút, tối hôm qua, việc độ kiếp chuẩn bị như thế nào rồi?”

Trong ánh mắt Ôn Chỉ giống như nổi lên một tầng sương mù dày đặc, hắn đem chén trà đặt trở lại trên bàn, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, trong chốc lát hắn nhẹ nhàng lắc đầu: "Gần đây xảy ra nhiều việc, tâm cảnh của ta hình như có chút bất ổn.”

Tang Ngô nhíu mày.

Phóng mắt nhìn toàn bộ Tu Chân Giới, tu giả đến độ kiếp cửu giai cũng không nhiều, đếm tới đếm lui cũng chỉ có bảy người, Hoài Quý Tử tôn giả là một trong số đó, mà Ôn Chỉ lại là người trẻ tuổi nhất trong bảy người này, cũng được công nhận là người có hy vọng đắc đạo phi thăng.

Tu thân tất phải tu tâm trước, tâm tình bất ổn, chỉ sợ khó có thể ở trong thiên lôi thừa nhận thiên đạo dập hỏi, Tang Ngô giấu đi lo lắng trong mắt, khẽ nói: "Thế nhưng có liên quan gì đến Tuyên yết chi đình?”

Ôn Chỉ lắc đầu: "Ta chỉ nghi ngờ, về phần thiên đạo, cũng liên quan đến bản thân ta. Ta luôn suy nghĩ, ta khổ tu ngàn năm, thiên đạo đến tột cùng là tồn tại như thế nào, vì sao nó có thể áp đảo chúng ta, cho dù ta đắc đạo phi thăng, vẫn còn muốn truy vấn ta, nếu ta muốn phá vỡ thiên đạo, vậy tại sao ta còn tình nguyện tu tâm rèn thể, độ lôi kiếp dưới sự khống chế của Thiên Đạo..."

Tang Ngô lắc đầu, đứng lên, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Ôn Chỉ: "Sư đệ à, trong mấy người chúng ta, đệ là người có thiên phú cao nhất, nhưng có đôi khi bản thân đệ lại thích để tâm vào những chuyện vụn vặt.”

"Đại đạo vô tình, nó là pháp tắc, là trật tự, là chuẩn mực tất cả chúng ta đều phải tuân thủ, nó phải tồn tại, chúng ta nhỏ bé như cỏ rác, chỉ có thể đi tìm hiểu nó."

Thanh âm Ôn Chỉ gần như ẩn giấu trong không khí yên tĩnh lưu động: "Vậy... Sư huynh, nếu Thiên Đạo có sơ hở thì sao? Ta có thể phá vỡ nó và thiết lập lại một quy tắc khác?”

Sắc mặt Tang Ngô nghiêm túc giống như Kim Lộc Đài yên lặng sừng sững trong đêm tối, hắn muốn nói gì đó, nhưng trong nháy mắt, ngoài cửa vang lên một trận tiếng gõ cửa gấp gáp nôn nóng, lông mày Tang Ngô khẽ buông lỏng, thanh âm trầm ổn hữu lực: "Mời vào.”

Là một tiểu đạo đồng, hắn sắp khóc đến nơi, gian nan nín nước mắt, thở hồng hộc nói: "Minh Canh Quân, Thương Lãng Quân, không... không hay rồi, Hướng trưởng lão muốn xử tử Bạch Thính Tuyền sư huynh!”

Tang Ngô nhíu mày: "Chuyện gì xảy ra..."

Ngay cả lời hắn còn chưa nói hết, chỉ thấy một đạo phi ảnh màu trắng trong nháy mắt từ giữa hai người bọn họ bay đi.

Tang Ngô nhìn Ôn Chỉ đã đi xa, lắc đầu thở dài.

Sư đệ của hắn, trước kia cũng là một người ổn trọng bình tĩnh, sao lúc này lại trở nên thiếu kiên nhẫn như thế.

———————

Bạch Thính Tuyền bị hai đệ tử đè chặt quỳ trên mặt đất, cậu gian nan ngẩng đầu nhìn về phía Hướng Dữ Hoài: "Hướng trưởng lão, theo ta được biết, hai đệ tử của ngài cũng không có gì đáng ngại, chỉ là chịu chút đau đớn da thịt, vì sao ngài lại không phân tốt xấu muốn xử tử ta?”

Hướng Dữ Hoài bị Bạch Thính Tuyền làm cho tức giận đến mất đi lý trí, một bên lại có Lý Vấn Thanh Phong châm lửa, nộ khí xung thiên dùng nạng đánh xuống đất, chấn động nói: "Không phân tốt xấu? Ta thấy ngươi không phân tốt xấu mới đúng! Trong tông môn, tìm cách gây sự, tùy ý đánh đập đệ tử đồng môn, ngươi có để tâm đâu? Nếu hôm nay không xử tử ngươi, có phải ngày khác ngươi cũng có thể dễ dàng lấy đầu các đệ tử và trưởng lão trong môn?”

Lý Vấn Thanh mặt lạnh nói: "Bạch Thính Tuyền, Lang Kiếm Tông ra lệnh cấm đệ tử trong tông tư đấu, chẳng lẽ ngươi không để Lang Kiếm tông vào mắt?”

Lỗ tai cậu nghe mấy lời này cũng sắp biến thành kén, cậu không làm chuyện gì gây thương thiên hại lý, nhưng những người này nếu muốn diệt trừ cậu, đơn giản chỉ cần đem ra thân phận thánh tử Ma Tông của cậu.

Bạch Thính Tuyền khẽ cười.

"Có thể được quan tâm như thế, đệ tử chết cũng không hối tiếc, cảm giác rất ấm áp, dù sao — trên đầu ta còn bị chụp một cái mũ lớn."

Hướng Dữ Hoài tức giận đến dựng cả râu: "Bạch Thính Tuyền, hôm nay ngươi đả thương hai đệ tử môn hạ của ta, lão hủ không có bản lĩnh gì đành phải chịu khổ như vậy sao!”

Dứt lời, từ chân trời bỗng nhiên xuất hiện vầng sáng đồng thời truyền đến một thanh âm trong trẻo lạnh lẽo: "Hướng trưởng lão, Thính Tuyền là đệ tử của ta, không có sự đồng ý của ta dám tùy ý bắt giữ, Hướng trưởng lão bồi thường như nào đây?”

Thanh âm này giống như có ma lực, trong nháy mắt thanh âm lọt vào tai, tâm tình xao động của Bạch Thính Tuyền như có kỳ tích mà bình tĩnh lại, cậu chậm rãi nhắm mắt lại, thở phào nhẹ nhõm.

Trong sân, chúng đệ tử nhìn thấy Ôn Chỉ Quân cúi đầu chào hỏi, Lý Vấn Thanh cắn chặt răng, cung kính cúi đầu với Ôn Chỉ.

Hướng Dữ Hoài hừ lạnh một tiếng: "Không biết Thương Lãng Quân có nghe được cao đồ của ngài hôm nay đã làm chuyện tốt gì không?”

Ôn Chỉ chậm rãi hạ xuống đất, góc áo trắng như tuyết không dính chút bụi bặm.

"Ôn Chỉ đã nghe qua, chỉ là hai vị ái đồ của Hướng trưởng lão đã không còn lo lắng về tính mạng, ta cũng phái tiểu đồng của Thính Tuyết phong đưa đan dược trị liệu tốt nhất, Hướng trưởng lão không cần lo lắng."

Hướng Dữ Hoài mặt lộ ra trào phúng: "Thì thế nào, chuyện hôm nay, Thương Lãng Quân cứ nghĩ dàn xếp yên ổn như thế?”

Ôn Chỉ bình tĩnh thong dong nói: "Đã làm sai, đương nhiên phải bị trừng phạt.”

Thanh âm Ôn Chỉ hơi dừng lại, ẩn ý liếc nhìn về phía Bạch Thính Tuyền.

Nhận được ánh mắt này, đáy lòng Bạch Thính Tuyền chợt run lên.

Cậu cảm thấy, trong ánh mắt Ôn Chỉ hàm chứa lãnh đạm xa cách cùng với tất cả những thứ có thể đem cậu lập tức đẩy ra xa.

Ánh mắt kia có chút chói mắt.

Nhiệt độ dâng lên trong lòng Bạch Thính Tuyền trong nháy mắt lạnh nửa phần.

Sẽ không... phải vì cậu gây rắc rối chứ...

m thanh Ôn Chỉ vang lên mạnh mẽ, xa cách lại khiến người ta tỉnh táo: "Chuyện của tiểu đồ tội không đáng chết, nhưng y ở trong tông môn tùy ý làm bậy, đã làm loạn trật tự trong tông, tùy ý đả thương đồng môn lại không coi ai ra gì, ta đề nghị đem y nhốt vào Tỉnh Tội đường úp mặt suy nghĩ, khi nào nhận sai thì thả ra.”

Trong nháy mắt đó, Bạch Thính Tuyền chỉ cảm thấy có chút choáng váng.

Cậu mở to đôi mắt của mình đầy nghi ngờ.

Tỉnh Tội đường, đó là nơi nào.

Là nơi chỉ cần sơ sẩy một chút, cũng sẽ bị ảo cảnh cùng cạm bẫy bên trong bức tử, vô cùng hung hiểm.

———————

Tác giả có lời muốn nói:

Không có việc gì, chớ hoảng sợ!