Chương 27: Đột phá vòng vây

Tang Minh Chúc đạt đến kỳ Tích Cốc, độ tuổi của thân thể đủ để hắn chống đỡ lần ngăn cản này, chẳng qua, hắn cũng chỉ lưu lại được một cái mạng, hô hấp yếu ớt, linh lực gần như tiêu tán, hôn mê bất tỉnh, đã không thể xem là chiến lực mạnh nhất trong đội.

Mũi tên không ngừng rơi xuống, mà loại uy lực cực lớn đối với thành linh khí không biết còn có thể chống đỡ bao nhiêu đội mai phục chung quanh, tùy thời đều có thể lấy mạng của bọn họ.

Bạch Thính Tuyền ho khan kịch liệt, lúc ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Diệp Vi vẫn ngơ ngác đứng trước pháo lửa không nhúc nhích, trong nháy mắt, Bạch Thính Tuyền cũng không biết lấy ở đâu ra một cỗ khí lực, rống lên: "Diệp Vi, lại đây mau, còn đứng đó làm gì, hai người các ngươi chê mình sống quá lâu rồi hay sao.”

Rốt cuộc Diệp Vi cũng tỉnh lại từ cơn ác mộng vừa rồi, y chợt hoàn hồn, mím chặt môi, gian nan nâng Tang Minh Chúc lên, đặt cả người hắn lên lưng mình, chịu đựng khói bụi mịt mù, đi về phía Bạch Thính Tuyền.

Đến giờ phút này, y lại hiểu được những lời Bạch Thính Tuyền.

Nhưng mũi tên vẫn không ngừng rơi xuống, lá chắn được Bạch Thính Tuyền tận lực chống đỡ đã xuất hiện lỗ hổng, thậm chí có một mũi tên rơi xuống chân Bạch Thính Tuyền.

Trong bốn người bọn họ, Tang Minh Chúc hôn mê bất tỉnh, Bạch Thính Tuyền kiệt sức, linh lực của Lý Vấn Thanh cũng hao tổn bảy phần, nếu bọn họ muốn sống, từ trong vòng vây của đại quân yêu tộc chạy ra chỉ có thăng thiên, giờ chỉ có thể đem hy vọng ký thác lên người Diệp Vi.

Bạch Thính Tuyền khàn giọng, lau khóe miệng không có vết máu, cậu nói: "Diệp Vi, chúng ta phải rút lui.”

Lý Vấn Thanh hiếm khi không phản đối Bạch Thính Tuyền nữa.

Mà Diệp Vi cũng không nghi ngờ quyết định của Bạch Thính Tuyền nữa, cậu biết bốn người bọn họ trúng bẫy của yêu tộc, y phải gánh hơn chín phần trách nhiệm trong đó, bởi vậy, y cũng chỉ hơi động môi, nâng Bạch Thính Tuyền dậy, giọng nói khẽ run lên: "Giao cho ta.”

Yêu tộc tấn công căn bản không cho người ta thời gian thở dốc, mặc dù đại quân yêu tộc mai phục ở phụ cận đấy, nhưng những yêu tộc này tất nhiên cũng sẽ không dùng dao mổ trâu đến gϊếŧ mấy con gà con bọn họ, nhiều lắm là dùng để uy hϊếp bọn họ, nếu có thể dùng l*иg giam và cạm bẫy đem bọn họ nhốt lại thì không thể tốt hơn.

Bởi vậy, thừa dịp chưa có kinh động đến cao tầng yêu tộc, vào lúc này chạy ra ngoài, là thời cơ tốt nhất.

Bạch Thính Tuyền cắn răng cõng Tang Minh Chúc đi ở giữa, mà Diệp Vi phụ trách mở đường, Lý Vấn Thanh phụ trách duy trì lá chắn bảo vệ, đoàn người gian nan đi tiếp, trên người mỗi người đều chảy màu, sức lực sắp cạn kiệt, nhưng hình như cuối cùng thiên đạo vẫn đau lòng bốn người bọn họ, ở phía xa khói bụi mịt mù nổi lên bốn phía, đại quân yêu tộc sắp tới, bên cạnh con đường nhỏ vốn là đường chết đột nhiên xuất hiện một hang động bí mật.

Bạch Thính Tuyền phát hiện ra trước, cậu gọi Diệp Vi và Lý Vấn Thanh, ý bảo hai người bọn họ rẽ vào hang động này.

Nơi ẩn náu này không thể nào tốt hơn, cho dù rất nhanh sẽ bị yêu tộc phát hiện nhưng ít nhất nếu bịt kín cửa động, sơn động dễ thủ khó công, bọn họ ở trong sơn động không ra ngoài, những yêu tộc kia sẽ không có cách nào bắt bọn họ.

Sau khi tiến vào sơn động, chỉ có Diệp Vi còn tinh lực cắn răng hạ xuống từng tầng cấm chế, triệt để phong bế cửa động. Lần này, trừ phi là người bên trong muốn đi ra ngoài, mặc kệ là ai đến, cho dù là Tang Ngô cũng không thể phá vỡ tầng cấm chế này.

Bạch Thính Tuyền lấy tấm vải ăn từ trong nhẫn trữ vật ra, cẩn thận đặt Tang Minh Chúc nằm phía trên.

Chờ cậu muốn kiểm tra cho Tang Minh Chúc một chút thì thấy Diệp Vi đột nhiên đi tới, âm thanh khàn khàn, khẽ nói: "Bạch Thính Tuyền, ngươi nghỉ ngơi một lúc đi, để ta làm cho.”

Bạch Thính Tuyền xoa xoa thái dương đau nhức, chỉ nhẹ nhàng mím môi, cái gì cũng không nói.

Cậu biết, Tang Minh Chúc vì bảo vệ Diệp Vi mà bị trọng thương đến mức này, trong lòng Diệp Vi còn khó chịu hơn nhiều so với bọn họ.

Thời gian trong sơn động trôi qua vô cùng chậm, nguồn sáng duy nhất chính là đống lửa ở giữa bọn họ, ba người bọn họ ngồi vây quanh đống lửa, mặc cho yên tĩnh lan tràn xung quanh.

Bạch Thính Tuyền cố sức lấy lương khô và thịt từ trong nhẫn trữ vật ra chia cho Diệp Vi và Lý Vấn Thanh.

Lần này Lý Vấn Thanh ngược lại không có cự tuyệt, chỉ là ánh mắt sâu xa nhìn thoáng qua Bạch Thính Tuyền.

Không còn nghi ngờ gì nữa, viện quân không biết khi nào thì đến, hơn nữa yêu tộc ở bên ngoài rất nhanh sẽ tìm được tung tích của bọn họ, những yêu tộc này chỉ sợ thiên hạ không loạn, mục đích duy nhất chính là khơi mào tranh chấp giữa Yêu tộc và Tu Chân giới, bởi vậy việc bọn chúng sẽ làm chính là giam giữ bọn họ ở chỗ này, nếu có thể giải quyết bọn họ thì càng tốt.

Mà đống thức ăn trong nhẫn trữ vật của Bạch Thính Tuyền chính là thứ thứ duy nhất duy trì sinh mệnh của bọn họ.

Nếu ăn uống tiết kiệm có thể sống trong hang động này khoảng mười ngày.

Nhưng mười ngày sau thì sao?

Bạch Thính Tuyền khẽ mím môi, lấy Mặc Lang tiên ra, cậu nhẹ nhàng vuốt ve, tựa hồ có tâm sự gì đó.

Lý Vấn Thanh nhận thấy động tác của cậu, sắc mặt đột nhiên biến đổi, hắn lập tức đứng lên, thần sắc nghiêm nghị, từ trên cao nhìn xuống Bạch Thính Tuyền, cảnh cáo nói: "Ngươi muốn làm gì?”

Bạch Thính Tuyền cũng không che giấu, cậu ngước mắt lên, thản nhiên nói: "Liên lạc với Lang Kiếm Tông, xin giúp đỡ.”

Cậu cảm thấy từ sau khi trở thành đệ tử thân truyền của Ôn Chỉ, bản thân cũng trở nên điềm tĩnh hơn hẳn, bao gồm cả giọng điệu nói chuyện, cậu cảm thấy mình đã học hết chân truyền của Ôn Chỉ.

Lý Vấn Thanh chỉ cảm thấy máu trong mình nháy mắt vọt lên não, thanh âm của hắn nghiêm nghị: "Bạch Thính Tuyền, ngươi đừng tưởng rằng mình là đội trưởng thì muốn làm gì thì làm. Bạch Thính Tuyền, ngươi phải suy nghĩ rõ ràng, nếu ngươi lấy thân phận đội trưởng liên lạc với Lang Kiếm Tông thì chính là tương đương với việc đem cả tiền đồ của tiểu đội chúng ta chôn vùi ở đây!”

Bạch Thính Tuyền lạnh nhạt nhìn hắn: "Lý Vấn Thanh, ngươi cho tiền đồ là cái gì?”

Lý Vấn Thanh lập tức há miệng, tựa hồ muốn phản bác lại, nhưng hình như hắn không cách nào chứng minh suy luận của bản thân, câu nói liều lĩnh bên miệng bị hắn nuốt trở về.

Diệp Vi biến mất hồi lâu, đột nhiên xen vào nói: "Bạch Thính Tuyền, ngươi là đội trưởng, bọn ta nghe lời ngươi.”

Bạch Thính Tuyền vẫn bình tĩnh nhìn Lý Vấn Thanh: "Lý Vấn Thanh, là ngươi cần suy nghĩ cho rõ ràng, chúng ta vì tranh đoạt ngọc Mặc Lang mà mất mạng có đáng giá hay không.”

Trong Mặc Lang chi chinh, Tang Ngô định ra một quy củ, phàm là đệ tử chủ động sử dụng Mặc Lang tiên cầu xin Lang Kiếm Tông giúp đỡ trong lúc thí luyện đều bị loại, mất đi tư cách tranh đoạt ngọc Mặc Lang.

Ngọc Mặc Lang tất nhiên quan trọng, nhưng có đáng để bọn họ lấy tính mạng đi thủ hộ hay không, có đáng để bọn họ vì cơ hội liên lạc này mà tranh luận không ngớt, còn phải chờ bàn bạc lại.

Bạch Thính Tuyền không dấu vết nhìn thoáng qua Tang Minh Chúc, sau đó liền quay đầu lại, nhẹ giọng nói: "Lý Vấn Thanh, ngươi có biết vì sao mỗi một tiểu đội đều phải an bài một đội trưởng không?”

Lý Vấn Thanh tức giận đến l*иg ngực phập phồng kịch liệt, oán hận nhìn Bạch Thính Tuyền.

"Bởi vì, nhiệm vụ của đội trưởng không phải là bảo đảm đội viên nhất định có thể lấy được ngọc Mặc Lang" Bạch Thính Tuyền hơi dừng lại “Mà là bảo đảm an toàn cho mỗi người trong đội.”

Trong lúc sinh tử, Bạch Thính Tuyền kiên nhẫn hiếm có thuyết phục Lý Vấn Thanh.

Cậu cũng tin tưởng Lý Vấn Thanh có thể hiểu được, Tang Minh Chúc trọng thương hôn mê, bọn họ mất đi chiến lực mạnh nhất, cho dù còn cơ hội tranh đoạt ngọc Mặc Lang, khả năng bọn họ tranh được với những người khác cũng không lớn.

Lý Vấn Thanh chỉ là không cam lòng mà thôi.

Trong giây lát, Lý Vấn Thanh nặng nề xoay người phất tay áo, cố nén tức giận cùng bất an trong lòng, đưa lưng về phía Bạch Thính Tuyền, tựa hồ mặc cho Bạch Thính Tuyền làm cái gì thì làm.

Bạch Thính Tuyền lại không cảm thấy thoải mái chút nào.

Cậu nên thuyết phục Tang Ngô như thế nào để cho người hiểu được tình cảnh gian nan lúc này?

Thật lâu sau, Bạch Thính Tuyền rốt cuộc đem linh lực rót vào Mặc Lang tiên, cậu ngưng thần cảm nhận, bỗng nhiên nhíu chặt lông mày, trong nháy mắt, trên Mặc Lang tiên lóe ra u tử quang, cỗ linh lực bị rót vào tự động bắn ra, đâm đến thức hải Bạch Thính Tuyền đau đớn.

Bạch Thính Tuyền bị thương, khóe miệng tràn ra máu tươi.

Diệp Vi lập tức cảnh giác đi qua, khẽ hỏi: "Bạch Thính Tuyền, làm sao đấy?”

Bạch Thính Tuyền nắm chặt Mặc Lang tiên, nhíu mày nói: "Yêu tộc che đậy thần thức của ta, cho dù có Mặc Lang tiên trợ lực, ta cũng không cách nào liên lạc được với Lang Kiếm tông..."

Vẻ mặt Diệp Vi từng chút trầm xuống.

Cho dù Lý Vấn Thanh đưa lưng về phía Bạch Thính Tuyền nhưng cũng có thể nhìn ra thân thể hắn căng thẳng trong nháy mắt khi nghe Bạch Thính Tuyền nói.

Bạch Thính Tuyền một lần nữa nhắm mắt lại, rót linh lực vào…

Cậu lặp lại gần mười lần nhưng đều không thể thành công đem thần thức truyền ra ngoài.

Diệp Vi và Lý Vấn Thanh cũng đã thử qua nhưng đều không giúp được gì.

Xem ra những yêu tộc này thật sự giảo hoạt, hẳn đã sớm dự liệu được bọn họ sẽ xin giúp đỡ từ Lang Kiếm tông, thế nên mới che đậy tất cả thần thức truyền đi.

Vào giờ phút này Bạch Thính Tuyền rốt cuộc cũng cảm thấy phẫn nộ.

Cái loại cảm giác bất lực này, phó mặc cho số mệnh, cảm giác bị Thiên Đạo trêu đùa.

Trước kia cậu rất ít khi để việc để ở trong lòng, vạn sự đều như gió thoảng mây bay nên việc cậu đảm nhiệm thì làm qua loa, không làm được cậu tất nhiên sẽ không quản.

Nhưng bây giờ thì khác.

Cậu cảm thấy bản thân đã thay đổi rồi.

Cậu biến thành loại người mình ghét nhất, không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.

Thẳng đến giờ phút này, cậu bỗng nhiên hiểu được, trên vai mình cũng có thể gánh được một ít trách nhiệm.

Bạch Thính Tuyền cắn răng, nhịn xuống cảm xúc đang cuồn cuộn sôi trào trong lòng, run rẩy nói: "Không quan trọng, thần thức bị che đậy vậy thì chúng ta sẽ phá vỡ cái màn che này, Diệp Vi, xin ngươi giúp ta một việc, lúc thần thức của ta truyền ra, ngươi hộ pháp cho ta, chỉ cần đánh thủng một chỗ để cho thần thức của ta truyền ra ngoài.”

Diệp Vi trịnh trọng gật đầu.

Phương pháp này rất hữu hiệu nhưng pháp trận che chắn của yêu tộc cực kỳ cường đại, cho dù vết thủng xuất hiện cũng liền lại rất nhanh.

Diệp Vi có chút cố hết sức, trên trán hiện lên gân xanh: "Bạch Thính Tuyền, như vậy đủ chưa.”

Như vậy, thần thức truyền về Lang Kiếm tông khẳng định là không đủ.

Nhưng…

Dưới chân núi Lệ có rất nhiều tiểu môn phái, hai mắt Bạch Thính Tuyền bỗng nhiên sáng lên, cậu nói: "Thần thức của ta không thể trở về Lang Kiếm tông, nhưng chúng ta có thể cầu cứu những môn phái nhỏ phụ cận nơi này, để cho bọn họ thay chúng ta truyền đạt.”

Thanh âm lành lạnh của Lý Vấn Thanh bỗng nhiên truyền đến: "Bọn họ có đáng tin hay không?”

Diệp Vi hừ nhẹ: "Đến lúc này rồi, chúng ta đã không còn tư cách hoài nghi người khác, ngươi chê mình sống quá lâu hay gì?”

Lý Vấn Thanh vẻ mặt bất ngờ, lần này hắn không xoay người lại mà là nhìn về phía Bạch Thính Tuyền, lạnh lùng nói: "Bạch Thính Tuyền, Ngọa Long tông, Thừa Thiên môn, Linh Sơn phái, ngươi đều thử một lần đi.”

Khóe môi Bạch Thính Tuyền khẽ nhếch lên, nhẹ giọng nói cảm ơn.

Nhưng bọn họ vui mừng quá sớm.

Những môn phái này sau khi nhận được thần thức đưa tin của Bạch Thính Tuyền, hoặc là cự tuyệt không nhận, hoặc là sau khi nhận, biết được đối phương là Bạch Thính Tuyền thì hận không thể trốn xa, tất cả đều lập tức bẻ cắt đứt.

Qua mấy lần như vậy, Diệp Vi thở hổn hển, có chút trầy trật.

Bạch Thính Tuyền cắn răng nắm chặt tay, trong lòng chỉ cảm thấy ứ đọng một ít oán hận khó có thể tiêu tan.

Diệp Vi kiệt sức, y run rẩy hai tay, tiêu hao linh lực, run rẩy tạo ra chỉ quyết cuối cùng

...... Kết nối được một nơi khác.

Bạch Thính Tuyền sắp rơi lệ rồi, cậu dùng tốc độ nhanh nhất tự báo gia môn, nói rõ tình huống, thỉnh cầu đối phương đem tin tức đến Lang Kiếm tông.

Đối phương chần chờ một hồi: "Lang Kiếm Tông? Ta nghe nói Lang Kiếm Tông đang cử hành thí luyện đệ tử mà, đừng nói là ngươi muốn mượn ta gian lận đấy chứ?”

Bạch Thính Tuyền vội vàng giải thích, chỉ chọn trọng điểm để nói, nói phía bắc núi Lệ có quân đội Yêu tộc đang ẩn núp.

Lại chỉ đổi lấy một câu: "Trách nhiệm này ta không cách nào gánh vác, cũng không dám nhận, nếu các ngươi thật sự có khó khăn, sao không liên hệ trực tiếp với tông môn các ngươi, quả nhiên vẫn là muốn gian lận đi..."

Còn chưa dứt lời, liên hệ đã bị gián đoạn.

Bạch Thính Tuyền cắn răng phẫn nộ đấm xuống mặt đất, da thịt rách nát, toát ra máu tươi.

Tất cả thời gian đều lãng phí trong tiếng nghi ngờ của đối phương, vết thủng đã liền lại, thần thức không cách nào truyền ra ngoài, Diệp Vi mệt lả ngã xuống đất.

Bạch Thính Tuyền thở dài nặng nề.

Lý Vấn Thanh lúc này lại đứng trước mặt cậu nói: "Để ta.”

Vẫn còn tông môn chưa liên lạc, vẫn còn có hy vọng.

Nhưng Lý Vấn Thanh vừa muốn phá vỡ trận pháp che chắn, lại đột nhiên cảm thấy bị một đạo lực mạnh bắn ngược trở về, đan điền đau nhức, nôn ra máu mới phát hiện, bọn họ nhiều lần phá vỡ trận pháp này thế nên đã bị yêu tộc phát hiện.

Yêu tộc một lần nữa tăng cường cấm chế.

Con đường cuối cùng, đã bị chặn.

Ba người nhìn nhau, bọn họ không nhìn lầm, bọn họ đều nhìn ra được sự tuyệt vọng từ trong mắt đối phương.

—--------

Tác giả có lời muốn nói: _(:з」∠)_

Editor: _(:з」∠)_