Chương 6

Không biết xuất phát từ tâm lý gì, Giang Nhiễm đột nhiên đứng dậy đánh về phía người đàn ông, mắt anh hiện lên sự ngạc nhiên rồi cũng ngã xuống đất.

Cô người trên người anh, che kín miệng của anh lại, hạ giọng uy hϊếp: "Không được nhúc nhích! Không được phép nói cho cô ta biết tôi ở đây! Nếu không thì tôi sẽ gϊếŧ anh!"

Lạc Nhị vẫn đang tiếp tục gõ cửa: "Giáo sư Tư, giáo sư Tư, ngài đâu rồi? Giáo sư Tư?" Cô ta thử vặn tay nắm cửa hai cái nhưng không mở được, nên rời đi, "Chẳng lẽ là đi ra ngoài rồi…."

Tiếng bước chân dần đi xa, Giang Nhiễm thở phào một hơi, đồng thời cúi đầu nhìn về phía người đang bị cô đè ở dưới đất.

Người đàn ông vẫn duy trì tư thế bị cô ấn xuống đất, vô tội chớp chớp mắt mấy cái.

Sau đó….

Không biết là do anh vô tình hay cố ý mà liếʍ lên lòng bàn tay của cô.

Lòng bàn tay dường như trở nên nóng bỏng, Giang Nhiễm lập tức thu tay lại, dùng cả tay lẫn chân bò xuống khỏi người anh.

"A, thật sự xin lỗi…" Cô đan chặt hai tay vào nhau, cúi đầu nói xin lỗi, "Tôi không phải là người xấu đâu, tôi là thành viên trong đội ngũ của Lạc Nhị, nhưng tôi vừa cãi nhau với bọn họ xong, cho nên tôi mới không muốn để cho cô ta biết tôi ở đây…"

"Ồ." Người đàn ông chậm rãi ngồi dậy, đôi mắt màu nâu nhạt đến chớp mắt cũng không chớp mà dừng lại ở trên người cô.

Anh liếʍ môi mình, không nói gì cả.

Thấy hành động của anh, bàn tay vừa bị anh liếʍ lại một lần nữa nóng như lửa đốt, Giang Nhiễm khóc không ra nước mắt: "Tôi không có cố ý đẩy ngã anh, tôi chính là…. Chính là…."

Nói được một nửa, cô chợt nhớ tới cách xưng hô của Lạc Nhị.

Giang Nhiễm: "...." Lạc Nhị gọi hắn là gì cơ? Giáo… Giáo sư Tư? Người đàn ông này là….

Lông tơ toàn thân lập tức dựng đứng, Giang Nhiễm ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, lẩm bẩm nói: "Anh, anh là…. Tư Tự?"

"Ừm." Người đàn ông cũng không hỏi tại sao cô lại biết tên mình, gật đầu thừa nhận, "Là tôi."

Giang Nhiễm: "...." Thân thể vốn bị đông lạnh đến mất đi cảm giác của cô không khống chế được mà run rẩy, cô bắt đầu lắp bắp nói, "Giáo, giáo sư Tư, thật xin lỗi, tôi thật sự không có cố ý…. Thật xin lỗi…." Đừng gϊếŧ tôi mà.

Thật đúng là giảm thọ mà, nếu biết trước đây là phòng của Tư Tự, thì có cho cô một ngàn lá gan cô cũng không dám bò đến.

Giang Nhiễm khóc không ra nước mắt.

Đây chẳng lẽ chính là thứ được gọi là duyên phận? Cô đã tuyệt giao với đám người Lạc Nhị rồi, mà vẫn rơi vào tay boss phản diện? Cô còn bổ nhào vào hắn…. Còn uy hϊếp hắn…. Cô sắp chết rồi!

"Ừm." Vẫn là âm thanh trả lời lãnh đạm.

Không nhìn ra được hỉ nộ ái ố của người này, Giang Nhiễm tiếp tục nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, quấy rầy ngài rồi, tôi sẽ đi ra ngoài ngay đây…." Trước khi vị có sức mạnh siêu phàm này động thủ, cô vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi này thì tốt hơn.

"Đợi đã." Người đàn ông vốn chỉ phát ra đơn âm bỗng nhiên mở miệng, giọng nói trầm thấp lọt vào tai Giang Nhiễm, làm cho cô sợ đến cả người run rẩy.

"Giáo, giáo sư Tư, tôi…." Xong rồi, xong rồi, chắc chắn sẽ bị gϊếŧ chết.

Thật là xui xẻo mà, bị xuyên không đến địa phương quỷ quái này, trở thành nữ phụ bia đỡ đạn, bị đồng đội xa lánh, bị tang thi đuổi theo, hiện tại lại chọc tới boss phản diện.... Thật muốn về nhà quá đi, có phải là nếu chết thì sẽ được về nhà không? Nếu thật sự là như vậy…. Giang Nhiễm buông xuôi không giải thích nữa, nghẹn ngào nói, "Giáo sư Tư, ngài gϊếŧ tôi đi."

Hả? Hình như sắp khóc? Anh còn chưa nói gì mà…. Tư Tự vẻ mặt nghi ngờ, đứng lên: "Chờ một chút."

Giang Nhiễm: "...." Chờ một chút? Gϊếŧ cô còn phải đợi đúng giờ hoàng đạo?! Người này quả nhiên chính là đại trứng thối.

Người đàn ông rời khỏi phòng, không đợi Giang Nhiễm kịp thở phào, đã quay trở lại.

Anh tiện tay đóng cửa, ném một túi đồ lên giường: "Thay đi."

Giang Nhiễm: "Vâng?" Thiếu nữ mờ mịt đứng lên, nơm nớp lo sợ đi đến bên giường, mở túi ra… là trang phục mùa đông của phụ nữ, từ quần áo trong đến áo lông, có cả bít tất với khăn quàng cổ… Đầy đủ mọi thứ.

Giang Nhiễm ngơ ngác: "... Tư, Tư Tự…" Anh ta có ý gì? Không phải là boss phản diện sao? Không phải vui buồn thất thường sao? Không phải coi Giang Nhiễm Nhiễm như một một đồ chơi rồi làm người phát điên sao…. Chẳng lẽ, cô gặp phải anh em song sinh của Tư Tự sao?

"Quần áo của cô, ướt." Tư Tự nói xong, quay người đi không hề nhìn cô.

Ý tứ của anh rất rõ ràng, muốn cô thay quần áo.

Giang Nhiễm chần chừ cầm lấy quần áo, thấy người đàn ông không có ý định đi ra ngoài, cô lập tức trốn đến góc phòng, bắt đầu thay quần áo.

Kệ đi, trước tiên thay xong quần áo chỗ quần áo ướt này ra đã rồi tính sau, sau đó muốn chém gϊếŧ róc thịt gì đó thì tùy!