Chương 2

"Ba ngày này cậu học thuộc lời thoại, mặc kệ diễn thế nào, lời thoại nhất định phải qua cửa," Lý ca giơ tay lên nhìn đồng hồ phát hiện thời gian cũng không còn sớm, anh còn phải về công ty đón người mới, không thể ở lại nữa, anh lo lắng dặn dò lần nữa, "Anh phải về công ty, có thể đến lúc đó không thể tới tiễn cậu, cậu đến rồi nhắn tin cho anh."

Trần Nghiêu biết công ty lại ký một nhóm người mới để Lý ca dẫn dắt, Lý ca bề bộn nhiều việc, vừa phải lo lắng tiền đồ của hắn còn phải đảm nhận công việc mới, hắn phất tay cười nói, "Con biết rồi, mẹ à, nhất định sẽ gửi tin nhắn cho người! Không cần phải lo lắng cho con, con có thể tự chăm sóc tốt bản thân mà."

Sau khi Lý ca đi, Trần Nghiêu rửa mặt qua loa xong liền nằm trên giường ngủ, ba ngày trước khi xuyên qua hắn đã không nghỉ ngơi, hơn nữa hôm qua còn bận rộn cả đêm, vừa dính vào giường liền vào giấc ngay. Hoàn toàn không biết sau khi hắn bỏ đi, Mạnh Đình Thâm sa sầm mặt nổi trận lôi đình như thế nào.

Sáu giờ sáng ba ngày sau, Trần Nghiêu thu dọn hành lý theo nhân viên tổ kịch phái tới đón hắn đến trường quay của đoàn làm phim.

Trước khi Tống Thừa đến đã nghe nói Trần Nghiêu là người nổi tiếng nhất trong tổ bọn họ, nhưng tính tình hắn không tốt lắm, đạo diễn trước khi xuất phát còn cố ý dặn dò cậu không được đắc tội với Trần Nghiêu. Cậu nhìn thoáng qua bóng lưng phía trước, cảm thấy tất cả mọi người đều đồn bậy, Trần Nghiêu tính tình rất tốt, không những không để cậu xách hành lý giúp, còn đặc biệt chuẩn bị đồ uống cho cậu.

Xe chậm rãi rời khỏi nội thành, Trần Nghiêu nhìn cây cối bên đường càng ngày càng tươi tốt, quay đầu nhìn Tống Thừa, "Không phải đường đi Hoành Điếm, chúng ta quay ở đâu thế? "

Tống Thừa rất ngạc nhiên vì Trần Nghiêu không biết địa điểm quay phim, cậu kỳ quái hỏi: "Đạo diễn không nói với anh sao? Bởi vì đoàn làm phim của chúng ta không có nhiều tiền, không thuê được chỗ ở Hoành Điếm, nhưng kịch bản của chúng ta gắn tag hào môn, cho nên chúng ta sẽ đi Trạm Thành quay phim, đạo diễn ở đó có hai căn nhà đáng tiền."

Trần Nghiêu nhếch khoé miệng, "Đoàn làm phim này còn có thể hợp tác với đài truyền hình địa phương, không phải đạo diễn khóc lóc om sòm cầu xin đấy chứ?"

"Thật ra thì cũng không khác nhau nhiều lắm, đạo diễn của chúng ta là cháu ruột của giám đốc đài truyền hình Châu Đài." Tống Thừa cũng rất ngượng ngùng, đạo diễn bọn họ học đại học khoa đạo diễn, sau khi theo đạo diễn lớn học tập vài năm liền muốn trở về quay một bộ phim, anh ta đã phải mất một thời gian dài để chú của mình đồng ý đầu tư vào anh ta.

Trần Nghiêu cảm thấy thần kỳ, bỗng nhiên tràn ngập hứng thú với đoàn làm phim, "Vậy những diễn viên khác trong đoàn làm phim không phải là cô bảy dì tám của anh ấy chứ?"

Tống Thừa trầm mặc, trầm mặc là cầu Khang đêm nay*. Trần Nghiêu ngộ ra, hắn không ngờ sự thật đúng là vậy.

Trầm mặc là cầu Khang đêm nay:Trích từ bài thơ Tạm biệt Khang kiều-Từ Chí Ma

Bất quá, như vậy trong đoàn phim hắn có lẽ có kinh nghiệm diễn xuất nhiều nhất, cũng không sợ mất mặt, dù sao ai cũng như nhau, hai cân cũng không cười tám lạng.

Sau năm tiếng đồng hồ chạy vòng vèo, xe trải qua đường cao tốc, đường đá rồi đến đường bùn vàng bụi mù mịt, lại chạy trên đường xi măng, cuối cùng dừng lại trước một ngôi nhà trang hoàng sang trọng.

Chiêm Bưu lôi kéo tất cả diễn viên đứng ở cửa chờ hắn, thấy hắn xuống xe liền nhanh chóng nghênh đón, "Xin chào, tôi là đạo diễn Chiêm Bưu của<>, hoan nghênh cậu gia nhập đoàn làm phim."

Trần Nghiêu cầm tay anh ta cười nói, "Sau này xin đạo diễn Chiêm chỉ giáo nhiều hơn."

"Này này, anh cản đường tụi em ngắm trai đẹp đó." Chiêm Thu Kỳ đẩy Chiêm Bưu ra, cô nở nụ cười rạng rỡ nhìn Trần Nghiêu, vui mừng nói," Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ngôi sao sống ở cự ly gần thế này đấy. Vẻ ngoài hiện tại của anh, còn đẹp trai hơn so với tôi xem trên ti vi lúc trước."

Cô nói quả thật không sai, Trần Nghiêu không muốn tiếp tục phong cách của nguyên chủ, hắn rửa đi lớp phấn nền thật dày trên mặt, lại cắt tóc đầu đinh đơn giản, mặc áo sơ mi trắng phối với quần jean, ăn mặc đơn giản không hiểu sao trông rất gọn gàng sạch sẽ.

Chiêm Bưu kéo cô ra, giới thiệu với Trần Nghiêu, "Đây là em họ tôi, cũng là nữ chính Hàn Đông Tuyết."

"Xin chào, tôi là Trần Nghiêu." Trần Nghiêu gật đầu bắt tay cô, "Cũng là Nam Cung Ngạo Hiên."

Những người khác phía sau Chiêm Bưu thấy hắn bình dị gần gũi, không có tính xấu như Chiêm Bưu nói liền xông lên, bọn họ cũng đều lần đầu tiên thấy minh tinh nổi danh như vậy, ai mà không muốn tới đây cọ nhiệt.

Cảnh tượng nhất thời hỗn loạn, cuối cùng vẫn là Chiêm Bưu và Tống Thừa liều chết kéo Trần Nghiêu ra, Chiêm Bưu từ phía sau lấy loa ra hét lớn: "Tất cả các diễn viên, xin hãy chú ý đến thứ tự tại hiện trường, nếu không sẽ bị sa thải và rời khỏi đoàn làm phim của chúng ta ngay lập tức."

Chiêm Bưu vẫn rất có khí thế làm đạo diễn, anh ta vừa dứt lời, tất cả mọi người ngoan ngoãn đứng lại, bọn họ vẫn còn muốn diễn xuất, dù sao sau này còn có thời gian ở chung với Trần Nghiêu, không lo không có cơ hội. Nhưng bị đuổi thì không thể lên TV, thật đáng tiếc.

Sau khi mọi người ổn định lại, Chiêm Bưu giải thích các quy tắc cho họ, mọi người không được phép làm phiền Trần Nghiêu, cũng không thể tùy ý đi lại, phải nghe theo sự sắp xếp,...

Bởi vì đoàn làm phim nhỏ không có nhiều kinh phí, mỗi ngày đều phải dùng tiền thuê thiết bị, Trần Nghiêu ăn cơm trưa nghỉ ngơi một giờ sau đã bị Chiêm Bưu gọi dậy khởi quay.

Cảnh quay đầu tiên của<>chính là nam nữ chính gặp nhau, thân là con trai cả của đệ nhất hào môn gia tộc Nam Cung, Nam Cung Ngạo Hiên cải trang đến thăm trung tâm mua sắm của nhà mình, vô tình va phải Hàn Đông Tuyết đang cầm ly trà sữa, Hàn Đông Tuyết ngã vào lòng hắn, hai người chạm mắt nhau, nhất kiến chung tình.

Lẽ ra cảnh quay này rất đơn giản, bối cảnh đã được dựng sẵn, chính là ở khu mua sắm quần áo bên cạnh, điều không ngờ tới là quay tới năm lần mà hai người họ vẫn không vượt qua được, nguyên nhân là do mỗi lần họ va vào nhau đều là Trần Nghiêu té ngã vào trong lòng Chiêm Thu Kỳ.

"Cut! Thu Kỳ, em không cần cố ý đυ.ng vào như vậy, giả vờ ngã vào lòng cậu ấy là được." Chiêm Bưu không tưởng tượng nổi mới cảnh đầu tiên đã NG. Mỗi lần Chiêm Thu Kỳ phải quay cảnh ngã vào lòng, cô đều dùng hết toàn lực lao tới, bộ mặt dữ tợn giống như tìm đúng mục tiêu, không tự nhiên chút nào.

Người giơ clapboard bên cạnh đã mỏi nhừ hai tay, diễn viên quần chúng cũng không muốn tiếp tục phí sức ở cảnh này, Chiêm Bưu tuy tiếc nuối, đành phải tạm thời sửa kịch bản, để Chiêm Thu Kỳ ôm Trần Nghiêu tiếp tục quay phim, tình huống ngoài ý muốn, cũng không có cách nào khác, dù sao đều là hai người này, ai ôm ai chả được.

Nhưng chẳng ai ngờ rằng trong hai tháng tới, mỗi một cảnh đều xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, rõ ràng là một bộ phim truyền hình cẩu huyết đơn giản nhưng lại bị biến thành hài kịch, mỗi lần đều là một bước ngoặt thần kỳ.

Sau khi<>đóng máy, Trần Nghiêu sâu sắc cảm thấy diễn xuất của mình tiến bộ vượt bậc, thậm chí có thể sánh ngang tam kim ảnh đế. Ngày hắn đi, mọi người đều gác lại công việc đến tiễn hắn, hút một điếu thuốc, Chiêm Bưu tuyệt vọng nói với hắn: "Phim này phát sóng tôi sẽ bị đánh chết sao?"

Trần Nghiêu thông cảm vỗ vỗ vai anh, an ủi nói: "Không có vinh quang nào mà không trải qua gian khổ đắng cay. Yên tâm, tôi sẽ nhặt xác cho anh."

"..."

Chiêm Bưu thu lại vẻ mặt nặng nề, xua tay chào tạm biệt: "Hợp tác vui vẻ! Hy vọng lần sau chúng ta còn có thể hợp tác."

"Đương nhiên! Có việc thì nhắn tin cho tôi, lúc nào cũng được!" Nói thật, hai tháng này hắn sống rất vui vẻ, không có áp lực cùng phiền não, cũng không cần lo lắng bị bắt lại đánh gãy tay chân, hơn nữa hắn thu lợi nhuận không ít.

Tống Thừa đưa Trần Nghiêu về, hai người trải qua năm giờ xóc nảy, cuối cùng tám giờ rưỡi tối chạy về ký túc xá của Trần Nghiêu. Buổi tối không tiện gọi xe, Trần Nghiêu liền kéo Tống Thừa ở lại nghỉ ngơi một đêm rồi đi.

Tống Thừa đồng ý, lái xe mệt nhọc quả thật không an toàn, huống chi hai tháng ở chung, hai người đã không kém anh em trong nhà.

Hai người cũng không phải là người biết nấu cơm, đồ ăn trong tủ lạnh đã được dọn dẹp sạch sẽ trước khi Trần Nghiêu đến đoàn làm phim, bọn họ đành phải ăn một bát mì thịt bò đơn giản ở quán cóc gần đó.

Sau bữa cơm tối, hai người xách bia mua ở siêu thị đi bộ về, lúc đi thang máy Tống Thừa thấy bốn năm vệ sĩ đeo kính râm mặc âu phục đen, cậu hâm mộ nói với Trần Nghiêu, "Thật là khí phái, anh, ký túc xá của anh còn có những ngôi sao lợi hại khác ạ?"

"Không biết nữa". Trần Nghiêu cố gắng nhớ lại một chút, ở đây đều là diễn viên hết thời, hắn xem như nổi tiếng nhất, hắn suy đoán: "Có thể là ngôi sao nhỏ nào nổi tiếng trong vòng hai tháng, bây giờ trở về thu dọn đồ đạc đi."

Tống Thừa không hiểu lắm chuyện trong giới giải trí, nhưng Trần Nghiêu nói như vậy cậu cũng tin.

Chờ ra khỏi thang máy, Trần Nghiêu sau đó phát hiện những bảo tiêu kia có thể là tới tìm hắn, bởi vì đứng trong ký túc xá của hắn là một người quen mắt.

Đám vệ sĩ vây kín cửa ký túc xá của hắn.

Mạnh Đình Thâm mặt mày căng thẳng, sắc mặt trầm như nước nhìn chằm chằm hai người, đôi mắt thâm thúy lạnh lùng dưới lông mày kiếm, Tống Thừa bị sự hung ác trong ánh mắt của anh làm cho sợ hãi, trốn ở phía sau Trần Nghiêu, Trần Nghiêu bị một đám vệ sĩ nhìn chằm chằm, xấu hổ sờ mũi đề nghị, "Hay là chúng ta vào trong rồi nói?"

Mạnh Đình Thâm liếc hắn một cái, hất cằm ý bảo hắn mở cửa, Trần Nghiêu đành phải bóp mũi mời ông lớn vào. Vừa mở cửa, Tống Thừa liền trở về phòng đóng chặt cửa lại, cố ý nhường không gian cho hai người, anh Trần Nghiêu cậu hình như gặp phải rắc rối lớn rồi.

Mạnh Đình Thâm thấy Tống Thừa thức thời như vậy cảm thấy rất hài lòng, anh như một vị vua ngồi trên chiếc ghế sô pha duy nhất, Trần Nghiêu đứng sang một bên như một thái giám hầu hạ anh, Mạnh Đình Thâm hài lòng với cảnh tượng mình tưởng tượng, thần kinh căng thẳng cũng thả lỏng một chút.

Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt kể từ hôm đó, Trần Nghiêu nhìn người đàn ông đã bị hắn lấy đi trinh tiết không khỏi có chút xấu hổ, "Khụ, vậy thì, anh tìm tôi có việc gì sao?"

Mạnh Đình Thâm nhíu mày nhẹ giọng hỏi lại, "Chứ cậu nghĩ sao?"

Trần Nghiêu cảm thấy Mạnh Đình Thâm hình như không tức giận như trong tưởng tượng, vì vậy hắn cả gan suy đoán, "Không phải là muốn tôi chịu trách nhiệm đấy chứ?"

"Ồ? Cậu có dám không? Một tên ăn sạch sẽ rồi phủi đít bỏ chạy hai tháng liền sao dám nói mình chịu trách nhiệm!" Mạnh Đình Thâm lớn tiếng mắng hắn, anh hiện tại không phải rất tức giận mà là lửa giận thiêu tâm, vốn lúc bị đè anh đã muốn gϊếŧ người, không nghĩ tới công sức tắm rửa của mình đã chạy mất, anh lúc ấy phát sốt nên không vội tìm người, không nghĩ tới Trần Nghiêu có thể biến mất suốt hai tháng.

Trần Nghiêu bị anh quát một cái liền sợ, hắn làm chuyện trái lương tâm, hiện tại rất chột dạ, đối mặt với Mạnh Đình Thâm giống như cha Chiêm Bưu đối mặt với mẹ anh ta, liền sợ đến da đầu tê dại.

Mạnh Đình Thâm không nghe thấy tiếng hắn, sắc mặt trầm xuống nhìn hắn, "Sao, tôi nói không đúng à?"

"Đúng đúng đúng, ngài nói gì cũng đúng!" Đôi mắt thâm thúy như mực của Mạnh Đình Thâm dường như đã nguội lạnh, Trần Nghiêu nào dám phản bác, vội vàng gật đầu đồng tình với anh.

"Gì? Ý cậu là cậu sẽ không chịu trách nhiệm?" Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Mạnh Đình Thâm hiển nhiên có chút tức giận.

"..."