Chương 1

Người đàn ông trước mặt mặc vest, đi giày da, phong độ, lịch lãm và đàng hoàng. Nhìn bề ngoài thì có vẻ là một người trí thức, giàu có và thành đạt, chứ không phải là một giám đốc điều hành nhỏ của một doanh nghiệp trung ương đến từ một vùng quê hẻo lánh.

Đây là người đàn ông thứ tư từ khi Hứa Lan Nhân bắt đầu đi xem mắt, đã kiên trì được đến buổi hẹn hò thứ ba.

Hác Quần gọi món xong thì đưa menu cho Hứa Lan Nhân, cười nói, "Bác sĩ Hứa còn muốn ăn gì, cứ việc gọi."

Nói xong hắn đặt hai tay lên bàn.

Hứa Lan Nhân có chút tiếc nuối, bàn ăn này làm từ kính cường lực, không có thể dùng làm chất dẫn.

Cô nhận lấy menu nhìn qua một chút, vẫn là gọi một phần gan ngỗng, giá sáu trăm năm mươi tám tệ.

Hác Quần cười cười, nói với nhân viên phục vụ, "Được rồi, cứ mang lên những món này trước đã." Biểu hiện phóng khoáng, không có chút miễn cưỡng nào.

Hứa Lan Nhân thầm nghĩ, người này biểu hiện không tệ, có thể tiếp tục nói chuyện. Ngoài miệng lại cười nói, "Tôi có một khuyết điểm, chính là không biết cách sống tiết kiệm."

Hác Quần cười ôn hòa, "Cô là cô gái hạnh phúc được chiều chuộng, vung tay quá trán cũng là bình thường. Không giống tôi xuất thân nghèo khó, nên tương đối tiết kiệm." Lại nhanh chóng giải thích nói, "Mặc dù bình thường tôi tương đối tiết kiệm, nhưng đã nên tiêu tiền thì sẽ không keo kiệt, đôi khi cũng sẽ xa xỉ một chút."

Nói rồi một tay đặt lên chiếc nĩa trên bàn.

Trung thực và tiết kiệm là những truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa. Lại mềm mỏng, không tiết kiệm một cách cực đoan.

Hứa Lan Nhân càng cảm thấy hài lòng hơn, nhưng vẫn là không nhịn được vươn tay nghịch cái chén trên bàn, đưa tay khác sờ sờ đầu còn lại của cái nĩa.

Nghe được âm thanh Hạc Quân đang gào thét trong lòng, "Bà cô này đều đã hơn ba mươi tuổi còn không biết cách sống bằng mấy tiểu cô nương. Gọi nhiều món như vậy, muốn ăn cho bể bụng luôn sao." Hắn kiềm chế lại sự bất mãn trong lòng, nhíu nhíu mày nhìn Hứa Lan Nhân khoe ra vẻ quyến rũ của bản thân, trong lòng lại nghĩ, "May cho cô kiếm được nhiều tiền, còn là con gái một, trong nhà cũng có ba căn nhà, hai chiếc xe, tiền tiết kiệm kiểu gì cũng phải có từ 500 vạn trở lên, hẳn là còn có cả các loại cổ phần nữa…."

Hứa Lan Nhân thu tay lại, cô chỉ lớn hơn tên chết tiệt này có một tuổi, vẫn còn đang tươi trẻ phơi phới, sao lại trở thành một bà cô trong đầu hắn rồi!

Cô nhắm hai mắt lại, rồi mở ra, nhìn thấy Hác Quân vẫn cười nho nhã chân thành như cũ.

Tên đàn ông này, đúng là ông tổ của ngành diễn xuất!

Hứa Lan Nhân không có cách nào tiếp tục ăn cơm cùng hắn, từ trong ví lấy ra 700 tệ đặt ở trên bàn, cố gắng nặn ra một nụ cười nói: "Hách tiên sinh, tôi cảm thấy chúng ta không hợp nhau, không môn đăng hộ đối, thế giới quan với giá trị quan chênh lệch quá lớn. Bữa ăn này chúng ta AA đi, anh là đàn ông, trả thêm năm mươi hai tệ đi."

(AA: Chia đều tiền ăn)

Nói xong, liền đứng dậy rời đi.

Hác Quần đứng dậy quát, "Bác sĩ Hứa, cô có ý gì, cô đi đâu vậy?"

Nhưng nhìn số tiền trên bàn, lại nghĩ đến việc đã gọi cơm, cuối cùng vẫn là không nỡ rời đi đuổi theo.

Hứa Lan Nhân không có gọi xe, mà mù mịt đi bộ dọc con phố.

Cô năm nay đã ba mươi ba tuổi, tính thêm cả người đàn ông này thì đã đi xem mắt đến hai mươi hai người, nhưng không chỉ không thể đem mình gả đi, mà số lần ở chung nhiều nhất cũng chỉ có ba lần. Không phải cô quá bắt bẻ, mà là vận khí của cô không tốt, toàn gặp phải mấy tên đàn ông có tâm tư kỳ lạ. Mà cô lại có dị năng nghe được tiếng lòng của người khác, chỉ cần có chất dẫn thích hợp, thì những người đàn ông kia nghĩ gì trong lòng đều không thể gạt được cô….

Đang suy nghĩ lung tung, thì đột nhiên cô cảm thấy mình đạp vào hư không, ngã vào một cái động đen xì không đáy.

……

Không biết đã trải qua bao lâu, Hứa Lan Nhân cảm thấy sau ót đau dữ dội, phía sau lưng bị tảng đá cấn phải đau nhức. Cô cố gắng ngồi dậy, phát hiện ra mình vậy mà đang ở trong một khu rừng, xung quanh toàn một màu xanh, khắp nơi đều là cây cỏ. Lúc này không phải buổi tối mà là ban ngày, cùng với nơi trước khi cô nhắm mắt là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Cô chớp chớp mắt, bình tĩnh lại, nhớ tới sau khi hẹn hò với một người đàn ông, cô đã rơi xuống một cái hố bên đường... Cô còn tưởng rằng mình đã rơi vào một cái cống không có nắp, sao cô lại ở đây?