Chương 33: Chia nhóm (3)

Kỳ Trạch xuống lầu đi vào bếp xem mọi người có cần trợ giúp gì không, dù đã lót dạ bằng bánh ngọt Hạ Viễn Quân mua nhưng hiện giờ cậu đúng là rất muốn ăn cơm tối.

Vu Thu đứng trong bếp hết rửa bát đĩa lại rửa nguyên liệu nấu ăn, cực kỳ rảnh rỗi, nhưng nếu không làm gì cậu ta lại cảm thấy mình đứng đây quá dư thừa. Hơn nữa Ôn Uyển còn quá rành rẽ nữ công gia chánh, động tác quen thuộc nhanh nhẹn hầu như không cần Vu Thu giúp chuyện gì.

Vừa vặn có Kỳ Trạch tiến vào bắt chuyện nên cậu ta mới biết chuyện mọi người đã dọn hành lý xong, liền nói: “Vậy tôi cũng lên dọn dẹp một chút đây. Ôn Uyển, tôi giúp cô xách hành lý lên lầu nhé?”

“Được, cảm ơn anh.” Ôn Uyển đáp.

Vu Thu nhanh chóng rời khỏi phòng bếp.

Kỳ Trạch nói với Ôn Uyển: “Để tôi thế cậu ấy một lát vậy, có việc gì cần tôi làm giúp không?”

Vừa nãy trong lúc thảo luận phân chia nấu nướng, Kỳ Trạch đã tự nhận là biết nấu ăn. Nếu là Vu Thu đứng đây Ôn Uyển chỉ có thể sai cậu ta làm ít việc vặt như rửa bát hay rửa rau, còn Kỳ Trạch có thể giúp cô nàng cắt gọt nguyên liệu.

Chẳng bao lâu sau Vu Thu quay lại, Kỳ Trạch cũng vừa vặn cắt xong rau củ bèn tránh qua một bên. Nhìn động tác của Ôn Uyển, cậu đoán sẽ có cơm ăn sớm thôi liền thuận thế rời khỏi nhà bếp.

Ngoài phòng khách không có ai, Kỳ Trạch đoán những người còn lại đều lên lầu ba nên cũng lên lầu xem thử. Quả nhiên tất cả mọi người đều tập trung ở đó, Phó Dung và Hạ Viễn Quân ngồi trên thảm nghiêm túc nắm tay cầm máy chơi game; Hồ Lý và Bạch Linh Tiên đang xem xét thiết bị tập thể hình, La Tiểu Lê ôm trong tay một cuốn sổ ký họa, hình như đang muốn vẽ tranh.

Kỳ Trạch tìm một quyển sách ngồi lên sô pha xem, chỉ lát sau La Tiểu Lê cũng ôm sổ ngồi xuống vị trí bên cạnh. Kỳ Trạch liếc nhìn cuốn sổ một cái, phát hiện ra cô nàng đã vẽ chân dung Hồ Lý có thêm một cặp tai và đuôi cáo màu đỏ, vẽ Bạch Linh Tiên thành đạo cô thanh tao lạnh lùng tay cầm kiếm dài, tuy không miêu tả quá chi tiết nhưng lại nắm bắt thần thái rất chuẩn xác.

Thứ tiếp theo xuất hiện trong sổ ký họa là hai con chó săn cỡ đại hừng hực sát khí đang ngồi bên nhau, cùng nhìn chằm chằm vào màn hình chơi game.

Kỳ Trạch cảm thấy rất thú vị bèn từ bỏ ý định đọc sách, chuyển sang xem cô vẽ tranh nhưng không hề lên tiếng quấy rầy.

Sau đó cậu nhanh chóng nhận ra bản thể mình trên trang giấy, hình như là một con cún con, hoặc cáo con gì đó.

Kỳ Trạch: “…”

La Tiểu Lê vẽ xong liền nhướn mày nhìn sang Kỳ Trạch, giọng điệu pha chút đắc ý: “Có giống không?”

Kỳ Trạch nhìn con cáo nhỏ kia mà hơi hoảng hốt, nghe giọng La Tiểu Lê mới gật đầu đáp: “Giống, cô vẽ đẹp quá. Rất dễ thương.”

Sau đó La Tiểu Lê chấp bút vẽ nốt những người còn lại, nhưng Kỳ Trạch đã không còn đặt lực chú ý vào đó nữa.

Cậu nhớ trước kia Hạ Viễn Quân luôn thích gọi mình là hồ ly. Ban đầu Kỳ Trạch rất khó chịu với xưng hô này, tính tình hồ ly vốn xảo quyệt, cậu lại thấy mình quá ngốc, cũng không có chỗ nào giống cáo. Về sau Hạ Viễn Quân vẽ cho cậu một bức tranh, là một con hồ ly nhỏ màu trắng cuộn thành một cục xù xù vùi trong chăn ngủ say sưa, hắn chỉ vào con cáo kia rồi nói đó chính là cậu.

Lúc ấy Kỳ Trạch khá bực bội vì cảm thấy Hạ Viễn Quân đang chê mình lười. Thế nhưng thời cổ đại vừa không có điều hòa vừa không có áo phao lông vũ, vừa bước ra khỏi cửa đã bị gió quất rát cả mặt, Hạ Viễn Quân lại còn yêu chiều, không phải mỗi ngày đều cho phép cậu rúc vào ổ chăn bông ngủ nướng đó sao?

Mà trước đó, từ năm sáu tuổi đến hiện tại Kỳ Trạch chưa bao giờ có thói quen ngủ nướng.

.

Hạ Viễn Quân dời ánh mắt xuất thần khỏi người Kỳ Trạch, sau đó thấy nhân vật trong trò chơi của mình dính trọng thương ngã rầm xuống đất.

Sát khí quanh thân hắn lại nặng thêm một ít.

Phó Dung ngồi bên cạnh vừa tranh thủ cười nhạo vừa thao tác tay cầm chuẩn bị khoe mẽ loot đồ trước mặt Hạ Viễn Quân. Một giây đồng hồ sau, sếp Phó cũng khẳng khái nằm chết ngay bên cạnh xác đồng bạn.

“…” Thôi được rồi, một con gà con với một đứa tay phế, đúng là chó chê mèo lắm lông mà.

Con gà và tay phế không thể không thu lại sát khí hừng hực quanh thân rồi nhục nhã bấm vào nút “Restart”. Sau đoạn nhạc dạo vui vẻ, Mario màu đỏ và Luigi màu xanh lại tiếp tục bắt đầu cuộc hành trình.