Chương 38: Nấu cơm (2)

Dáng vẻ Hạ Viễn Quân như vậy khiến Kỳ Trạch không khỏi nhớ tới bệ hạ nhà mình. Đại đa số thời điểm bệ hạ đứng trước người ngoài luôn trưng ra vẻ mặt hung dữ, lúc nào cũng làm đối phương phải run sợ đến mềm chân, cũng chỉ có loại yêu phi to gan lớn mật như Kỳ Trạch là không sợ hắn mà thôi.

Cuối cùng Hạ Viễn Quân vẫn thả Kỳ Trạch xuống địa điểm mà cậu nói, sau khi nhìn thấy bóng cậu khuất dạng mới miễn cưỡng dời ánh mắt trở về. Hắn cũng không đi ngay mà gọi một cuộc điện thoại sai quản lý Phương chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn loại tốt nhất cho mình.

Ngẫm nghĩ thêm một lúc, lại nhờ đối phương sắp xếp thêm một vị đầu bếp chuyên nghiệp để mình tự học cách nấu ăn.

Kỳ Trạch xuống khỏi xe Hạ Viễn Quân lại chuyển sang một tuyến xe bus nữa, hôm nay cậu không đi học mà là đi nhận việc.

Ban đầu cậu dự định báo danh ở công ty mà mình nhắm sẵn, dù tiền lương không nhiều lắm nhưng thời gian quay chương trình cũng không xung đột với thời gian làm việc, nhưng còn chưa kịp đi thì Hứa Văn đã tìm đến tận cửa.

Thế là mấy ngày tới cậu sẽ thực tập ở Thượng thị.

Cameraman cũng theo sau Kỳ Trạch bước vào tòa nhà Thượng thị, nhưng chỉ vừa đến đại sảnh đã bị ngăn cản lại. Tuy Kỳ Trạch cũng xem như nhân viên công ty, nhưng quyền hạn của cậu không lớn đến độ có thể tùy ý mang theo camera vào trong văn phòng, huống hồ hôm nay còn là ngày đầu tiên cậu đi làm.

Kỳ Trạch bàn bạc với cameraman trong chốc lát, gợi ý rằng lát nữa mình có thể nhờ đồng nghiệp chụp vài tấm ảnh hoặc quay một đoạn video làm việc ngắn. Nhân viên quay phim cũng biết rõ Thượng thị là nơi nào, dù sao chỉ là một đoạn phim tư liệu, sau này xử lý hậu kỳ một chút cũng không thành vấn đề nên lập tức đồng ý.

Anh ta chuẩn bị xách máy quay rời đi chợt trông thấy một chiếc xe thể thao cực kỳ diêm dúa dừng trước cửa chính cao ốc. Hứa Văn bước từ trên xe xuống, mặc một bộ âu phục chỉnh tề ôm dáng, cậu ta vẫn không đeo cặp mắt kính văn nhã thường thấy của Thượng Cảnh An mà đeo một chiếc bông tai ngọc sapphire sáng loáng bên tai trái, khóe môi nở nụ cười tự tin trông cực kỳ bắt mắt.

Cameraman nhận ra ngay đây là nhân vật quan trọng liền giơ máy lên chụp liên tiếp mấy tấm theo bản năng. Động tác này lập tức kéo bảo vệ tiến đến ngăn anh ta lại, hơn nữa còn rất cứng rắn yêu cầu đối phương phải xóa bỏ ngay những tấm ảnh vừa chụp.

Hứa Văn bước vào nhìn tình cảnh lộn xộn trước mắt, thản nhiên hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Bảo vệ quay sang giải thích: “Thưa sếp Thượng, người này vừa có hành động chụp lén anh ạ.”

Hứa Văn gật gù không mấy ngạc nhiên, cái vỏ ngoài của Thượng Cảnh An đúng là rất bắt mắt. Cậu ta không bận tâm nữa mà nhìn về phía Kỳ Trạch, cười hỏi, “Đến rồi à? Ăn sáng chưa?”

“Ăn rồi.” Kỳ Trạch nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt bảo vệ nhìn mình nhưng cũng không để ý lắm, dù sao cậu cũng không định làm ở đây lâu dài.

Cameraman là người trải đời, trông thấy quan hệ của Kỳ Trạch và cậu chủ Thượng thị tốt như thế cũng tươi cười hớn hở theo. Anh ta vừa chìa danh thϊếp vừa tự giới thiệu: “Chào cậu Thượng, tôi là nhân viên của tổ chương trình《 Câu chuyện tình yêu 》, hôm nay chúng tôi có nhiệm vụ quay chụp một chút về công việc của cậu Kỳ Trạch, không biết có thể…”

Anh ta còn chưa dứt lời, Hứa Văn đã kinh ngạc nhìn Kỳ Trạch: “Cậu định vào giới giải trí thật à?”

Thấy Kỳ Trạch lắc đầu, Hứa Văn không tiếp tục hỏi nữa mà hào phóng cho phép cameraman đi theo bọn họ vào công ty.

Bảo vệ nhìn gã quay phim, lại nhìn sang sếp Thượng không biết gần đây gặp phải chuyện gì mà thay đổi phong cách một trăm tám mươi độ, trong lòng không khỏi buồn bực.

Phần tư liệu về công việc không cần quay quá nhiều, lại nhận được sự đồng ý không cần xóa đoạn tư liệu quay chụp Hứa Văn ngoài đại sảnh, thế là nhân viên quay phim hoàn thành công việc rồi vui vẻ rời đi rất sớm.

Về phần các nhân viên chính mắt trông thấy sếp Thượng dẫn người vào công ty, lại có thêm một anh quay phim hết quay chỗ này chụp chỗ nọ thì không khỏi tò mò với cậu nhân viên thực tập Kỳ Trạch. Đặc biệt, vài vị lãnh đạo có thâm niên còn bóng gió dặn dò Hứa Văn rằng muốn chơi thì nên chơi âm thầm một chút, sau này đừng phô trương dẫn người vào nhà như thế, công ty chúng ta làm kinh doanh chứ không có ý định tiến vào showbiz. Cậu ta nghe xong chỉ ậm ừ cho có lệ khiến bọn họ càng bất mãn hơn.

Hứa Văn đóng chặt cửa văn phòng lập tức gửi tín hiệu SOS cho Kỳ Trạch. Cậu ta còn ham vui muốn ở lại trong cơ thể này chơi thêm mấy ngày nữa, nhưng tên nhãi ranh Thượng Cảnh An thật sự có rất nhiều công việc phải làm, hơn nữa còn làm rất tốt. Hứa Văn vốn đã quấy tung cuộc sống cá nhân của hắn ta lên, nếu còn phá hoại cả công việc nữa chắc chắn sẽ khiến mọi người thêm chú ý.