Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Sách Tui Bị Kẻ Thù Dấu Hiệu

Chương 61: Người Ác Tự Có Người Ác Trị

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong phòng tắm phóng túng, kết quả là kế hoạch ngày mai còn chưa bắt đầu, thời gian đã trôi qua một nửa.

Hác Mộc tỉnh lại rất sớm, mặc dù không có phát sốt, nhưng vẫn rất mệt mỏi.

Hình như công ty Lộ Chiêu Hành có việc đột xuất, hắn chuyển vị trí làm việc đến phòng ngủ, ngay trong góc cửa sổ sát sàn.

Lần đầu tiên Hác Mộc nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc làm việc của hắn, trong laptop ở trước mặt tất cả đều là một đống mã khó hiểu.

Cậu mơ mơ mơ màng màng trong lúc nửa tỉnh nữa mê, bất ngờ bị một tiếng chuông đánh thức.

Tiếng chuông truyền đến từ tủ đầu giường, có điều không phải của cậu.

Cậu ngẩng đầu lên liếc nhìn, nói với Lộ Chiêu Hành nói: "Lộ Hâm."

Lộ Chiêu Hành nói: "Em nghe đi."

Thế là Hác Mộc nghe máy.

Ban đầu Hác Mộc rất hiếu kỳ, trong điện thoại Lộ Chiêu Hành lại có số điện thoại của Lộ Hâm mà không cho vào danh sách đen.

Cậu còn nhớ rõ lúc mới xuyên đến không lâu, ở bệnh viện gặp được Lộ Hâm, thái độ của Lộ Hâm đối với hắn lúc đó tuyệt đối không tính là tốt đẹp, cậu cũng không nghĩ rằng Lộ Chiêu Hành có thể sống hòa thuận với một người có quan hệ máu mủ với Lộ Phong.

Giọng điệu trong điện thoại của Lộ Hâm vẫn ác liệt như cũ, nhưng tin tức hắn ta đưa tới lại rất có ích.

"...... Bác cả tao không cầm cự được bao lâu, Lộ Sùng tính đợi sau khi hỏa táng ông ấy thì làm giám định cha con cho mày, tao nghe nó đầy tự tin lúc nói chuyện điện thoại với người khác, tao nói mày không phải thật sự là giả đó chứ?"

"......"

Hác Mộc không để ý nghi ngờ của hắn ta, nói thẳng: "Vậy anh có biết người nói chuyện điện thoại với anh là ai không?"

Đầu dây bên kia khựng lại một chút, hình như bị hù dọa: "Mày, mày là ai?"

Hác Mộc nhận ra anh mắt nhìn về phía mình ở cửa sổ sát đất, cười đáp lại, nói với điện thoại: "Tôi là Hác Mộc."

Lộ Hâm: "......"

Hai người này, quan hệ đã tiến triển đến mức đó rồi sao?

Sau vụ kinh ngạc trong bệnh viện, Lộ Hâm có hơi sợ Hác Mộc, cách điện thoại hắn ta phảng phất cảm nhận được nỗi sợ khi bị tin tức tố của Giang Hàn Dật áp chế.

Hắn ta không dám tùy tiện, vội vàng nói xong chuyện mình muốn nói rồi cúp máy.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lộ Chiêu Hành tắt laptop đi đến bên giường, hắn không hỏi Lộ Hâm đã hỏi gì, thấp giọng nói: "Cơ thể còn khó chịu không?"

"......"

Sắc mặt Hác Mộc đỏ lên, khe khẽ lắc đầu.

Trước đó có trải nghiệm không tốt, hôm qua Lộ Chiêu Hành vô cùng quan tâm đến cảm xúc của cậu, mặc dù lúc đầu vẫn khó chịu như trước, nhưng về sau thật sự rất hưởng thụ...... Thậm chí còn rất nghiện.

Sau khi nhớ lại, Hác Mộc cảm thấy cơ thể mình lại bắt đầu dâng lên một trận khô nóng, nhưng cậu không dám trêu chọc Lộ Chiêu Hành, cậu không muốn cả ngày hôm nay sẽ không xuống giường được.

Cầm điện thoại đưa cho Lộ Chiêu Hành, nói đơn giản một chút mục đích gọi điện của Lộ Hâm, Hác Mộc nói: "Anh định làm thế nào?"

Người mà Lộ Hâm hợp tác dĩ nhiên là cha nuôi của Lộ Chiêu Hành, còn muốn sau khi Lộ Phong chết làm giám định cha con? Bọn họ tất nhiên không phải muốn dùng kết quả đẩy ngã Lộ Chiêu Hành, chỉ muốn lợi dụng quan hệ cha nuôi với Lộ Chiêu Hành, dùng dư luận tạo ra ảo giác Lộ Chiêu Hành không phải người nhà họ Lộ.

Nhân vật công chúng gặp phải nhiều hoài nghi, cho dù giám định cha con là thật thì cũng sẽ có người hoài nghi Lộ Chiêu Hành động tay động chân lúc giám định.

Bọn họ muốn dùng dư luận bức Lộ Chiêu Hành từ bỏ quyền thừa kế tài sản nhà họ Lộ.

Tựa như những người phụ nữ không tin Lộ Phong thật sự sẽ nhẫn tâm với con của mình, Lộ Sùng không tin Lộ Chiêu Hành sẽ bình thản như không.

Nhưng trên thực tế Lộ Chiêu Hành thật sự bình thản như không, hắn muốn thừa kế nhà họ Lộ, suy cho cùng chỉ vì một cái ân tình.

Lộ Sùng đối với hắn chẳng có uy hϊếp gì, là bài tẩy của anh ta là cha nuôi của Lộ Chiêu Hành.

Lấy hiểu biết ít nhiều của Hác Mộc về người này, đây không phải là người dễ đối phó, tương đối giảo hoạt.

Ông ta trăm phương ngàn kế vào công ty sửa chữa, lại tranh thủ cơ hội đến tu sửa cho bệnh viện Nhân An, không chỉ để kế hoạch thuận lợi hơn, mà đó cũng chỉ là do ông ta "sơ xuất", cho dù có xảy ra án mạng, cũng chỉ khiến ông ta nhận lấy hậu quả "bị sa thải."

Cái trừng phạt này cơ bản không đau không ngứa.

Hác Mộc còn rất u sầu, nhưng hình như cậu đánh giá thấp thủ đoạn của Lộ Chiêu Hành.

Khi cậu biết cách thức xử lý của Lộ Chiêu Hành, cậu quả thật cảm nhận được niềm vui kẻ ác tự có kẻ ác trị!

Cha nuôi của Lộ Chiêu Hành bị...... cướp!

Bị cướp hoàn toàn triệt để, ngoại trừ bộ quần áo đang mặc trên người ra, còn lại bị cướp sạch không còn một thứ gì.

Cha nuôi vừa mới ra khỏi tù, quán bar lúc trước đã bị niêm phong, ông ta vốn chẳng có tiền để dành, chính vì nghèo rớt mùng tơi nên ông ta mới có thể không để ý cái chuôi Lộ Chiêu Hành đang nắm trong tay, chạy đến bắt chẹt Lộ Chiêu Hành.

Nhưng bây giờ ông ta bắt chẹt không thành, việc đổi tên đổi họ đi tìm việc cũng bị người khác phát hiện.

Không có tiền lại thất nghiệp, những ngày tiếp theo của ông ta ra sao cũng có thể tưởng tượng được.

"Chuyện đó sau này giao lại cho em đi." Hác Mộc kích động.

Lộ Chiêu Hành có chút ngoài ý muốn nhíu mày: "Em......"

Hác Mộc trầm ngâm rồi cười với hắn một cái: "Để ông ta cảm nhận được sức mạnh đồng tiền."

"......"

Có lẽ cha nuôi cũng không biết mình đã đắc tội người nào, hắn bị tất cả các ngành từ chối ngay "vòng gửi xe", ngay cả công việc cực nhọc cơ bản nhất cũng không chịu nhận ông ta, ông ta bị ép phải làm mấy chuyện vi phạm pháp luật, còn chưa đợi ông ta kiếm được khoảng tiền đầu tiên đã bị "người dân" báo công an, ăn cơm tù lần nữa, mà kế hoạch của ông ta và Lộ Sùng dĩ nhiên không thể giải quyết được nữa.

Đương nhiên đây là nói sau.

Giải quyết vấn đề cha nuôi, Lộ Chiêu Hành ban đầu muốn để Hác Mộc nghỉ ngơi thật tốt, nhưng Omega xuyên đến không chịu thừa nhận mình mảnh mai, kiên trì muốn ra ngoài.

Làm sao Lộ Chiêu Hành không biết cậu muốn làm gì được?

Hai người ra ngoài với nhau, có lẽ có thể gọi là hẹn hò.

Nhưng bọn họ đã kết hôn, có phải gọi tuần trăng mật thì thích hợp hơn không?

Suy nghĩ kỹ một chút thì thấy xuất phát điểm của mình và Lộ Chiêu Hành hình như có chút vấn đề.

Trình tự bình thường phải là đi từ quen biết đến yêu nhau, tỏ tình xong sau đó sẽ hẹn hò, sau khi trải qua suy tính kỹ lưỡng mới đến nghĩ đến chuyện kết hôn.

Nhưng bọn họ sau khi quen biết, nhảy qua tất cả trình tự, nhảy thẳng đến bước cuối cùng.

Bây giờ bọn họ xem như đang bổ sung thủ tục sao?

Hình như cũng không tệ lắm.

Hác Mộc trong phòng thay đồ thay bộ quần áo, đứng trước gương toàn thân đánh giá quần áo trên người, Lộ Chiêu Hành đứng ở phía sau cậu, mặc đồ kiểu dáng giống cậu, chỉ có màu sắc khác nhau.

"Như, như vậy được không?"

Mặc đồ tình nhân đi ra ngoài, nếu như bị chụp lại, không phải trắng trợn nói cho người khác biết bọn họ đang quen nhau sao?

Lộ Chiêu Hành cười cười nhìn cậu: "Sợ à?"

Hác Mộc lắc đầu: "Không sợ."

Nhưng để tận hưởng buổi hẹn hò tốt hơn, vẫn cần phải ngụy trang.

Bốn Chín thật sự là trợ lý toàn năng, đã sớm nghe bọn họ nói muốn ra ngoài đã chuẩn bị xong tất cả đồ vật, lúc bọn họ xuống lầu, đã đưa ra trang bị và đặt xong vé xem phim.

Bốn Chín hết lòng hết dạ, nghiêm túc chính nghĩa nói: "Anh Lộ quay phim vất vả, hai ngày này không có nhận vai gì hết, nghỉ ngơi thật tốt đi."

Lộ Chiêu Hành không nhận, Hác Mộc nhận.

Vé là cậu nhờ Bốn Chín đặt, chỉ là dưới đáy hai tấm vé xem phim, hình như còn có thứ gì khác, Hác Mộc cầm lên nhìn một chút, dừng lại một giây, bình tĩnh trả lại: "Cái này không muốn."

"......"

Đó là một cái thẻ phòng khách sạn tình nhân, bọn họ chỉ đi xem phim ăn cơm một bữa, cũng không phải không về, có nhà không ở đi ở khách sạn? Có bệnh à?

Đương nhiên kế hoạch ban đầu của cậu tuyệt đối không chỉ có xem phim đơn giản như vậy, chỉ là hôm qua bị giày vò quá lâu, hôm nay lại lề mề quá muộn, khiến cho bọn họ chỉ còn thời gian đi xem phim.

Trước khi đi ra ngoài, Bốn Chín còn giúp bọn họ hóa trang, bọn họ để lộ đôi mắt ra khỏi khẩu trang, không đến nỗi bị người khác nhận ra nhanh chóng, hơn nữa còn có mũ lưỡi trai che lại, chỉ cần bọn họ cẩn thận một chút sẽ không dễ dàng bị phát hiện.

Thời tiết bên ngoài không tốt lắm, nhưng thời tiết mưa phùn mịt mù đối với hai người của công chúng không phải là chuyện xấu.

Trời mưa bên ngoài ít người, mà rạp phim nhiều người, đây là che chắn tốt nhất đối với bọn họ.

Bây giờ đang là mùa ra mắt phim mới, đi xem phim chỉ là chủ ý nhất thời cho nên Hác Mộc không có chọn bao hết phòng, ở nơi đông người trốn trong góc vụиɠ ŧяộʍ hẹn hò, hình như cũng là một loại tình thú.

Cậu lén lút suy nghĩ, cuối cùng nhận ra mình đã đến bên ngoài rạp phim, lúc cậu lấy lại tinh thần, Lộ Chiêu Hành đã bước xuống xe trước cậu, che chắn ở trước cửa xe, giống như một vệ sĩ đưa tay vào trong xe.

Mặt của hắn bị chiếc ô che đi ánh sáng, đôi mắt lộ ra ngoài khẩu trang lại ngời sáng lạ thường, chứa đựng ý cười rõ ràng, chuyên chú lại thâm tình, Hác Mộc nghĩ thầm, gặp gỡ Lộ Chiêu Hành thế này, chắc là không có người có thể không đắm chìm.

Cậu với Lộ Chiêu Hành sóng vai dưới chiếc ô bước vào rạp chiếu phim.

Đi vào trong đại sảnh rạp phim, liên tục đi ngang qua một số người, cất ô đi, Hác Mộc sợ fan hâm mộ nhận ra sẽ gây ra náo loạn, toàn bộ quá trình vẫn luôn cúi đầu, từ tầm mắt của cậu, có thể thể thấy những cặp đôi dưới sự che chắn của đám đông làm ra mấy động tác thân mật nho nhỏ, cậu có hơi động lòng.

Đôi mắt bên dưới vành nón liếc qua tay của Lộ Chiêu Hành, giống như có tâm linh tương thông, Lộ Chiêu Hành đưa tay nắm tay cậu.

Lòng bàn tay bị cảm giác ấm áp bao bọc, trong lòng Hác Mộc rung động, vô thức ngẩng đầu lên, đối mặt với Lộ Chiêu Hành đang cười say lòng người.

Những việc thân mật đã làm hết rồi, nhưng Hác Mộc chưa từng kích động như bây giờ.

Cậu cuối cùng cũng đã khai quật được điểm tốt của thế giới này, nắm tay ở nơi công cộng, đây là chuyện bọn họ khó có thể làm được ở thế giới cũ.

Mặc dù không phải quang minh chính đại, nhưng bọn họ có thể không kiêng dè biểu lộ tình cảm của cả hai công khai trước mặt người khác.

Dứt bỏ thân phận người của công chúng, bọn họ có thể giống như các cặp đôi khác hẹn hò mà không bị ánh mắt khác thường của những người khác đánh giá.

Bọn họ tay trong tay đi mua bắp rang, lại cùng nhau đi vào phòng chiếu phim, tìm đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống.

Phim đã bắt đầu chiếu, Hác Mộc và Lộ Chiêu Hành mười ngón tay đan xen nhau, lẳng lặng chờ cảnh đầu tiên của bộ phim, muốn tận hưởng bầu không khí của cặp tình nhân.

Nhưng những nhân vật vừa xuất hiện...... Sắc mặt Hác Mộc hơi cứng lại, bầu không khí hoàn toàn không có.

Người xuất hiện tất cả đều quen mặt, có thể còn ngồi xem đã không tồi rồi, thêm cái bầu không khí quỷ dị nữa!

"Đây là...... phim của anh Chử Minh hả?"

Lộ Chiêu Hành nói: "Hình như là vậy."

Hai người liếc nhìn nhau, tự nhiên buồn cười.

Bầu không khí xem phim không tìm ra được nữa, Hác Mộc nghiêm túc nhìn những người xem phim phía trước, lặng lẽ kéo khẩu trang xuống, định dùng bắp rang gϊếŧ thời gian.

Cậu đem một cái bỏ vào trong miệng, vị caramel, vị này cũng không tệ lắm, cậu nghiêng đầu thấy Lộ Chiêu Hành vẫn đeo khẩu trang, lại lấy một cái đưa đến bên miệng hắn: "Anh ăn không?"

Xác nhận xung quanh trước sau không có người, Lộ Chiêu Hành nhẹ nhàng gật đầu, cũng kéo khẩu trang xuống.

Hác Mộc mỉm cười, hình như tìm được thú vui bên trong rạp phim ngoài việc xem phim —— Đút ăn.

Câu ôm lấy hộp bắp rang, cho mình một cái, cho Lộ Chiêu Hành một cái, lúc nghe thấy tiếng người xem hô lên thì lại ngước nhìn màn hình một cái, sau đó nhịn cười phàn nàn mấy câu.

Lúc cậu xem cảnh phim xuất sắc đồng thời đút cho Lộ Chiêu Hành, bắp rang trong tay không có người ăn, cậu có hơi nghi ngờ, còn chưa kịp quay đầu, ngón tay áp út trên tay trái mát lạnh, có thứ gì như chiếc nhẫn nhẹ nhàng tuột xuống ngón tay cậu.

[…]

Tác giả có điều muốn nói: Thử đề tài ABO dường như thất bại rồi, quả nhiên vội vàng viết thì không được hay lắm, sau khi xử lý chuyện nên xử lý sẽ hoàn, tất nhiên không phải ngay lập tức đâu ~

Cuộc sống ngọt ngào hoặc mấy hố nhỏ nhỏ sẽ được lấp từng cái ở phiên ngoại, muốn đọc cứ để lại lời nhắn.

Rút kinh nghiệm tổng kết lại những thiếu sót để chiến đấu với những truyện tiếp theo!

[…]

Editor: Ờm nói chung là sắp hoàn rồi:v

69 chương và 5 phiên ngoại.
« Chương TrướcChương Tiếp »