Chương 5

“Cậu…” Chu Ngạn giơ thanh đao lên chỉ chỉ vào tên sai vặt đang run bần bật bên cạnh.

Dường như tên sai vặt cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì, thấy thế thì tim đập thịch một tiếng rồi quỳ xuống đất: “Tam đương gia tha mạng……”

“Cái gì mà Tam đương gia? Hiện tại phải gọi là Đại đương gia.” Thuộc hạ của Chu Ngạn hung dữ nói.

“Đại đương gia tha mạng, Đại đương gia tha mạng.” Tên sai vặt không ngừng dập đầu.

“Cậu…” Chu Ngạn vừa nhấc thanh đao lên.

Quý Phù Trầm cho là hắn thật sự muốn gϊếŧ người, bèn buột miệng thốt ra: “Đừng gϊếŧ cậu ta!”

“Hửm?” Chu Ngạn nhìn về phía Quý Phù Trầm.

“Tô…” Quý Phù Trầm lùi một bước nhỏ ra sau, khẽ khàng nói: “Cậu ta không phải là tay sai của Đậu Tam đâu…”

“Thú vị đấy.” Chu Ngạn vừa cất thanh trường đao đi, ánh mắt đã lộ vẻ thích thú.

Rõ là bản thân thiếu niên này cũng sợ sệt muốn chết, lại vẫn có gan đi cầu xin thay người khác.

“Đại đương gia, giữ lại người này sao?” Tên thuộc hạ hỏi: “Cậu ta đã bái đường với Đậu Tam rồi.”

“Bái đường rồi nhưng chưa động phòng, không tính là phu thê.” Ánh mắt Chu Ngạn liếc qua cái đùi gà Quý Phù Trầm đang cầm trong tay: “Ăn được uống được, trông cũng đẹp mắt, giữ lại đi…”

“Giữ lại làm gì?” Thuộc hạ hỏi.

“Canh nhà.”

Quý Phù Trầm:…

Thuộc hạ:…

Chu Ngạn này quả là người nói một không hai.

Hắn nói giữ người lại, sau đó thật sự không tiếp tục quấy rầy nữa mà dẫn thuộc hạ của mình rời khỏi phòng tân hôn.

“Mẹ ơi, làm tôi sợ gần chết.” Tên sai vặt ngồi bệt xuống đất, rõ ràng đã sợ mất hồn.

Quý Phù Trầm thả đùi gà trong tay xuống, lấy khăn lau tay rồi vội nâng người ta dậy an ủi: “Chu… Đại đương gia coi trọng quy củ, nếu hắn đã không gϊếŧ cậu, sau này nhất định cũng sẽ không làm khó cậu đâu.”

“Tiểu công tử, hôm nay dù gì cậu cũng đã thay tôi cầu xin, nếu không chắc chắn tôi không thể sống qua đêm nay.” Tên sai vặt vừa nói vừa dập đầu với Quý Phù Trầm, lại bị đối phương kéo lên.

“Có lẽ từ đầu hắn cũng không muốn gϊếŧ cậu, nên không tính là cậu nợ ân tình của tôi.” Quý Phù Trầm nói.

“Sao lại không tính được? Hắn đã giơ cả đao lên…”

Tuy rằng cốt truyện nói Chu Ngạn không gϊếŧ người vô tội, nhưng dưới tình huống như lúc ấy, Quý Phù Trầm cũng không chắc đối phương có thật sự ra tay hay không, cho nên mới mở miệng khuyên can theo bản năng.

“Ta không có gì để báo đáp ân cứu mạng của công tử, vậy sau này Tiểu Thử sẽ đi theo công tử để hầu hạ.”

“Ngươi tên Tiểu Thử à?”

“Vâng, tôi được sinh ra vào ngày Tiểu Thử, nên cha ta đã lấy tên Tiểu Thử luôn, người nói đặt tên dở sẽ dễ nuôi hơn.” Tiểu Thử nói ngồi xổm xuống giúp Quý Phù Trầm tháo dây thừng trên đùi.

Thật ra dây thừng kia đã sớm bị Quý Phù Trầm cự quậy làm rớt xuống hơn một nửa, hiện giờ chỉ lỏng lẻo rũ xuống ở bên chân.

“Công tử, Đậu Tam đã chết, sau này cậu tính thế nào?” Tiểu Thử hỏi Quý Phù Trầm.

“Tôi cũng không biết.” Quý Phù Trầm thở dài: “Có thể tạm thời sẽ ở lại Phượng Minh Trại.”

Chủ cũ của thân xác này đã bị người nhà bán cho gã địa chủ già từ lâu, nếu như trở về nhà nương nhờ, tất nhiên sẽ bị người nhà trói lại rồi đưa về nhà gã địa chủ kia. Nhưng nếu không trở về nhà mà lang thang bên ngoài, thì cũng không phải chuyện dễ dàng.

Dựa vào miêu tả trong cốt truyện, thế giới này đang trong thời kỳ hỗn loạn, đừng nói tới chuyện kiếm ăn, người bình thường muốn tồn tại đã rất khó rồi.

Nghĩ tới nghĩ lui, lựa chọn tốt nhất cho Quý Phù Trầm là vẫn ở lại sơn trại này……

Hiện giờ Đậu Tam đã chết, Chu Ngạn làm chủ, hơn nữa đối phương đã nói sẽ không gϊếŧ cậu.

Cậu chỉ cần thành thật ngoan ngoãn không gây chuyện, muốn giữ được mạng sống mà kiếm ăn hẳn cũng không khó khăn lắm.

Chờ mọi việc yên ổn rồi tiếp tục bàn bạc mọi thứ kỹ hơn cũng không muộn.

“Công tử yên tâm, dù trong trại này tôi không có địa vị gì, nhưng rốt cuộc vẫn tới sớm hơn công tử một chút. Sau này công tử có cần gì, cứ việc bảo tôi làm là được.” Tiểu Thử nói.

Quý Phù Trầm nghe vậy thì ấm áp trong lòng, mở miệng nói: “Vậy sau này tôi phải nhờ cậy vào cậu rồi.”