chương 4-1

Editor & trans: Ngủ Mơ

Thế là đơn hàng một chiếc l*иg chim sang trọng tầm bốn chữ số được đặt như thế.

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc ở đơn hàng đó, tiếp đó, Bạch Cao Hưng lại được Lê Phổ nhờ tư vấn mua một chiếc giá đứng, đồ ăn vặt, đồ chơi… Dù quyết tâm giả vờ làm một con chim ngu ngốc nhưng những thứ này đều là của riêng mình, nên cậu không thể nhịn được.

Chắc… chắc sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ? Dù sao, gặp được thứ mình thích thì liền bấm vào nó.

Bạch Cao Hưng bất an nghĩ.

Cậu đứng trên vai người ta, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt của đối phương, trông rất bình tĩnh, đối với biểu hiện vừa rồi của cậu chắc anh sẽ chẳng nghi ngờ gì đâu.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận chuyển từ vai Lê Phổ trở lại ghế sô pha, vụng về vuốt lông mình.

Nhưng bầu không khí im lặng chưa không kéo dài được bao lâu, thì anh chàng đã đứng dậy rồi đi về phía ban công phòng khách.

Qua tấm rèm mỏng, Bạch Cao Hưng nhìn thấy ngoài ban công có một chiếc ghế xếp, xung quanh trồng rất nhiều hoa cỏ, bên cạnh là một chiếc bàn nhỏ để đựng đồ lặt vặt, rất thích hợp phơi nắng ngoài trời.

‘Thật biết hưởng thụ nha.’ Cậu nhịn không được cảm khái.

Lê Phổ ngồi xuống ghế.

Nếu những người quen Lê Phổ nhìn thấy điều này, họ sẽ hiểu ngay rằng anh đang cố gắng sắp xếp suy nghĩ, và bắt đầu chìm vào thế giới của riêng mình. Nhưng Bạch Cao Hưng còn cho rằng đối phương sau khi ngủ trưa sẽ đi tắm nắng, liền nhìn chằm chằm một lúc nhưng không bao lâu, cậu tùy tiện tìm một chỗ trên sô pha mà chợp mắt.

Vào lúc này, không ai biết trong lòng Lê Phổ có chút dao động.

Anh không ngờ Đại Bạch lại ở gần mình như vậy, vào lúc đầu bé vẹt lông xù cọ vào mặt anh thì anh chỉ kịp kinh ngạc.

Nhưng anh không ngờ Đại Bạch lại thông minh đến thế.

Có thể nói chuyện, còn biết xin nước, lại còn tự lựa chọn thứ mình thích…

Nuôi một bé vẹt có lẽ đơn giản hơn anh nghĩ.

Lê Phổ tắt màn hình di động, nhìn quảng trường đầy bồn hoa bên và trầm ngâm.

Anh luôn có thói quen nghỉ phép giữa hai bộ phim, không chỉ để bình tĩnh lại mà còn để thoát khỏi vai diễn trước đó.

Nhập diễn quá sâu…

Đây là đánh giá của những người quen khi nói về anh, và đó là sự thật. Đây vừa là ưu điểm cũng vừa là nhược điểm. Cứ mỗi khi hoàn thành một tác phẩm, anh không thể chuyển sang vai diễn tiếp theo nhanh như những người khác, mà anh cần một khoảng thời gian để thư giãn.

Chính vì thời gian rảnh rỗi thường dùng để thoát vai*, nên anh không bao giờ dám nuôi những thú cưng cần chủ bầu bạn, anh sợ mình không thể chăm sóc tốt cho chúng được.

Nhưng cách đây không lâu, phân cảnh anh tham gia quá phức tạp, sâu sắc đến mức anh đã nhận được lời khuyên của bác sĩ tâm lý, về việc nên nuôi một con thú cưng có thể giao lưu giảm căng thẳng.

Đại Bạch là món quà mà bạn thân của anh nhất quyết muốn mang đến cho anh, sau khi hắn biết được chuyện này.

Nghĩ đến đây, Lê Phổ quay đầu nhìn lại, thấy cục tuyết trắng nhà anh không biết từ lúc nào đã tìm được một góc, dựa vào sô pha maf ngủ ngon lành.

Không thể không nói, đây quả thực là một món quà vô cùng ưng ý, ngày xưa ở đây quạnh quẽ đến mức không thể gọi là “nhà”, giờ lại bừng bừng sức sống mãnh liệt đến như vậy. Điều này khiến anh rất mong chờ về tương lai sau này, khi Đại Bạch tăng cân và hồi phục sau chấn thương tâm lý, cảnh tượng đó sẽ như thế nào.

Lê Phổ mỉm cười, hơi nhìn đi chỗ khác rồi lại chìm vào suy nghĩ của riêng mình như mọi lần.



Bạch Cao Hưng nghiêng đầu, đột nhiên tỉnh ngủ.

Lần này khi mở mắt ra, đèn trong phòng khách đều sáng, bên ngoài tối đen như mực.

Mấy giờ rồi nhỉ?

Bạch Cao Hưng ngơ ngác nhìn quanh tường, thấy đồng hồ treo phía trên chỉ bảy giờ.

Đã trễ thế này! Cậu lập tức lên tinh thần, chẳng trách lại đói như vậy, thuận miệng nói: “Ai đi căng tin đấy? Lấy giúp tui một phần cơm nha!”

Căn phòng im lặng, không người đáp lại.

Bạch Cao Hưng lẩm bẩm vài câu, đang tự hỏi chẳng lẽ ba người kia đều ra ngoài hết rồi, thì có một anh chàng đeo tạp dề tay cầm xẻng bước vào tầm mắt cậu.

Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!

Bạch Cao Hưng rùng mình, lập tức tỉnh lại. Cậu gần như quên mất mình đã xuyên qua, vô thức hét lên.

Làm sao bây giờ… Sẽ không phải ổng nghe được đi?

Bạch Cao Hưng lo lắng nhìn Lê Phổ càng lúc càng gần, lông vũ cậu xòe ra, giống như một cục bột nếp trắng vừa mới lăn bột.

Quả nhiên, sau khi Lê Phổ nhìn xung quanh mấy lần, mới quay đầu nhìn cậu: “Đại Bạch, vừa rồi là mi nói sao?”

Đôi mắt anh chàng tối sầm lại, ánh mắt bình tĩnh như mang theo ý tìm tòi nghiên cứu, Bạch Cao Hưng bị nhìn chằm chằm đến mức chột dạ nên ngậm chặt miệng, mổ lông như không có chuyện gì xảy ra.

Không thấy tui, anh không thấy tui…

Lê Phổ hiếm khi lộ ra một tia nghi hoặc, mơ hồ nghe thấy bên ngoài có người đang nói chuyện, nhưng tiếng nấu ăn quá lớn đã áp mất, lúc vừa đi ra liền không còn nghe được nữa.

Chẳng lẽ là tầng dưới ……?

Anh đến cửa nhìn thoáng qua, nhưng không có tiếng chuông nào được ghi lại.

Thôi.

Lê Phổ từ bỏ ý định tìm câu trả lời, cầm xẻng nấu ăn quay lại vào bếp.

Bạch Cao Hưng tránh được một kiếp, thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó bị hương thơm nồng nàn hấp dẫn.

Bạch Cao Hưng cảm thấy mình đang chảy nước miếng, nếu phải miêu tả thì hương vị này thơm hơn bất kỳ tiệm cơm nào trên con phố buôn bán của trường cậu. Cậu dám cá nếu người này mở cửa hàng, nhất định sẽ liên tục đứng đầu trong danh sách bình chọn “Cửa hàng được sinh viên hoan nghênh nhất”!

Không biết bữa tối hôm nay có món gì ta?

*Câu này khá sượng nên tui có thêm tí từ, sẽ hợp lý hơn.