Chương 15

Cậu nghi hoặc trong chốc lát, lại nghĩ đến trong nguyên văn có nói qua nhân vật chính công Tông Sóc và nhân vật chính thụ Dịch Hoài Cữu đều không thích nói chuyện, liền có chút hiểu ra.

"Ờ, hôm nay cảm ơn hai người, phòng cho khách vừa rồi tôi đã dọn xong, vừa hay có hai giường." Bạc Tuế thấy hai người không có ý rời đi, liền nhẹ giọng mở miệng.

Ai ngờ vừa nói xong, Dịch Hoài Cữu lại lắc đầu nói: "Tôi buổi tối ngủ ở phòng khách là được."

Bạc Tuế: ...

Được thôi, nhân vật chính công thụ vui là được.

Dù đã dây dưa với quỷ anh một lúc, nhưng giờ cũng chưa quá muộn, 11 giờ nhiều người vẫn chưa ngủ.

Bạc Tuế có thói quen uống sữa trước khi ngủ. Hôm nay rối rắm một trận, đầu óc rối bời, thấy hai người thật sự định một người ngủ ở phòng cho khách một người ở phòng khách, cậu chớp mắt không nói gì nữa.

Chỉ giơ ly trong tay lên, không hy vọng gì hỏi một câu.

"Tôi đi hâm sữa, hai người có muốn không?"

Cậu vốn nghĩ hai người này không phải kiểu người uống sữa.

Đặc biệt là Tông Sóc gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Ai ngờ sau khi cậu hỏi, hai người lại đều ngẩng đầu, không biết nghĩ đến gì, do dự một chút, khẽ gật đầu.

Bạc Tuế đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, đi vào bếp hâm ba ly sữa.

Trong lúc cậu hâm sữa, Dịch Hoài Cữu đã dùng roi vàng đuổi không ít tiểu quỷ bị oán khí thu hút. Tông Sóc sau khi nhốt quỷ anh, liền tháo găng tay nhìn ra ngoài cửa sổ.

Theo tiểu quỷ tràn vào, nhiệt độ trong phòng lạnh đi một chút, không chú ý khó phát hiện. Lúc này chỉ có nhà bếp đang hâm sữa còn mang một chút hơi ấm.

Nhưng đột nhiên... Bạc Tuế cúi đầu nhìn sữa đang hâm, không hiểu sao cũng cảm thấy hơi lạnh.

Lúc này cổ tay lạnh buốt. Cậu chớp mắt liếc nhìn, lại phát hiện không biết từ lúc nào trên đó in một giọt máu.

"Ồ, đây là lúc ở trong phòng làm việc, rơi từ trên trần nhà xuống sao?"

Nghĩ đến đây, giọng gọi mẹ của quỷ anh lúc đó lại vang lên bên tai.

Bạc Tuế giật giật mắt, nghĩ đến việc quỷ anh đã bị bắt, không cảm thấy tiếc nuối.

Đối phương dù là trẻ con, nhưng cũng đã hại nhiều người vô tội, dù là người hay là ma, làm sai đều phải chịu sự trừng phạt của luật pháp.

Chỉ là... thơm.

Thơm ở chỗ nào?

Bạc Tuế cúi đầu hít nhẹ một cái, nhưng không ngửi thấy gì.

Chẳng lẽ là ảo giác của khối máu?

Cậu chớp chớp mắt, xoay người đặt tay dưới vòi nước rửa sạch, nhưng không phát hiện ra khi mở nước, chỗ bị giọt máu dính vào ẩn hiện một lớp vảy bạc sáng lấp lánh.

Chỉ trong chớp mắt lại biến mất không thấy.

Ở bên kia, chàng trai đeo mặt nạ mặc vest đang biểu diễn ảo thuật ở công viên giải trí, ngón tay hơi khựng lại, ngẩng đầu lên.

Ồ, tên quỷ anh đã ăn cắp năng lực bị bỏ đi của hắn để làm điều xấu đã bị phong ấn rồi?

"Chú ơi, biến thành con chim nhỏ đi."

Bên tai vang lên giọng nói, ảo thuật gia khẽ nhếch khóe môi, tháo mũ xuống, trong tay xuất hiện một con chim nhỏ. Trong ánh mắt ngạc nhiên của một gia đình ba người, nhẹ nhàng thả ra, con chim nhỏ bay đi theo vườn hoa.

….

Khi Bạc Tuế tỉnh dậy vào sáng hôm sau, căn phòng đã trở lại như cũ.

Cửa sổ phòng khách mở để thông gió, trên bàn đặt vài món điểm tâm thanh đạm mua về.

Cậu mơ màng dụi mắt còn chưa tỉnh hẳn, chợt nghe thấy một giọng nói bên tai: "A Tuế, cậu dậy rồi."

"Qua đây ăn sáng đi. Tôi không biết cậu thích ăn gì, nên mua mỗi thứ một ít."

Dịch Hoài Cữu đang rót cà phê.

Bạc Tuế mở to mắt mới tỉnh hẳn, đúng rồi... tối qua nhân vật chính công thụ vẫn ngủ lại nhà cậu.

Cậu ngủ mơ mơ màng màng, vì trải qua chuyện quỷ anh gọi cậu là mẹ, tối còn gặp ác mộng, sáng dậy vẫn chưa tỉnh táo lắm.

Lúc này nghe Dịch Hoài Cữu gọi cậu ăn cơm mới phản ứng lại.

Nhưng... làm chủ nhà mà còn dậy muộn hơn cả khách, còn để khách đi mua bữa sáng cho mình ăn.

Dù Bạc Tuế có mặt dày, lúc này cũng thấy hơi ngại, mặt hơi đỏ lên.

Dịch Hoài Cữu nhìn một cái liền biết cậu đang nghĩ gì, hóa giải sự xấu hổ nói: "Không sao, sáng tôi lên lầu về nhà tôi một chuyến, tiện thể đi ra ngoài luôn."

"Mau đi rửa mặt đi."

"Vâng."

Bạc Tuế ngơ ngác đáp một tiếng đi vào nhà vệ sinh, không phát hiện ra Tông Sóc cũng đang ở phòng khách.

Tông Sóc thấy Bạc Tuế dậy chỉ nói chuyện với vị thiên sư nhà họ Dịch kia, không nói với anh câu nào, khẽ nhíu mày.

Nhưng vốn dĩ anh là người ít nói, lúc này cũng không nói gì. Đợi đến khi Bạc Tuế rửa mặt xong đi ra ăn sáng, vừa cầm miếng bánh mì lên, Tông Sóc đột nhiên mở miệng: "Tôi rất đáng sợ sao?"

Bạc Tuế sặc một chút, Tông Sóc ngẩng đầu lên chậm rãi nói: "Vậy sao cậu không chào tôi."

Bạc Tuế: ...

Hả?

Cậu chớp mắt ngơ ngác một chút mới phản ứng lại.

Chẳng lẽ vì cậu chào nhân vật chính thụ, tỏ ra rất thân thiết, nên nhân vật chính công ghen rồi? Anh ấy sớm đã có ý với nhân vật chính thụ sao?