Chương 19

Năm phút sau...

Bạc Tuế quay trở lại phòng làm việc, do dự một chút nhưng vẫn không đóng cửa, quay đầu nhìn Dịch Hoài Cữu, tự an ủi rằng những điều cần biết về buổi livestream hôm qua Dịch Hoài Cữu chắc đã biết rồi.

Sau đó cậu mới vẻ mặt như thường đặt ly nước lê sang một bên, tiếp tục buổi livestream.

Bị Dịch Hoài Cữu bất ngờ gõ cửa xen vào, cậu bây giờ thật sự không còn đói như lúc nãy, đặt đồ xuống uống một hớp nước lê.

Bạc Tuế ăn nhiều như vậy xong đúng lúc cũng khát, nước lê này hương vị không tệ, cậu vừa giãn đôi mày ra, liền nghe thấy dòng bình luận nói.

"Ồ, nước lê mà hàng xóm tặng đúng là ngọt nhỉ."

"Khụ khụ!"

Bạc Tuế bị sặc một miếng lê, suýt nữa thì mắc nghẹn.

Gì vậy chứ?

"Không được nói đùa nữa." Cậu nhanh chóng tắt tiếng người đó, nghĩ rằng vừa nãy giọng không to, Dịch Hoài Cữu chắc không nghe thấy.

Nhưng không biết rằng thật ra Dịch Hoài Cữu trong phòng khách đã nghe được.

Nước lê mà hàng xóm tặng đúng là ngọt nhỉ?

Vẻ mặt anh hơi có chút không tự nhiên, khi Bạc Tuế đi ra mới đột nhiên tỉnh lại, cúi đầu nhìn tập tài liệu trong tay.

Bạc Tuế không biết Dịch Hoài Cữu đang nghĩ gì, livestream kết thúc, sau khi tắt máy tính đi ra, nhìn thấy anh vẫn đang làm việc, sắc mặt không khỏi có chút kỳ lạ.

Không biết tại sao nhân vật chính thụ lại chọn đến nhà cậu làm việc.

Nhưng may mà Dịch Hoài Cữu có vẻ như chỉ đến ngồi chơi. Khi cậu ra ngoài sau thì anh nhẹ nhàng ho một tiếng rồi đứng lên nói: "Bây giờ đã muộn rồi, tôi đi trước đây."

"A Tuế nếu có việc gì... có thể gọi điện cho tôi."

Bạc Tuế vừa định hỏi chuyện về tên tội phạm bị bắt tối qua, chớp mắt, đã thấy Dịch Hoài Cữu rời đi.

Cậu nhíu mày một chút không hiểu ra sao, cuối cùng chỉ đành quy cho việc Dịch Hoài Cữu có lẽ chỉ muốn đến ngồi chơi một lát.

Lần sau hỏi cũng được.

Tiễn người đi rồi, Bạc Tuế thở dài một hơi, dọn dẹp đống khô bò đã ăn xong, rồi đăng ký khám bệnh online chuẩn bị đi tắm rửa.

Nhưng khi cậu mở vòi hoa sen trong bồn tắm, cởi đồ rồi ngâm mình vào thì mọi chuyện lại trở nên có chút không đúng.

Bình thường nước chỉ là nước, nhưng lần này trong cảm nhận của Bạc Tuế lại như có sinh mệnh, nhẹ nhàng lay động.

Bạc Tuế lắc lắc đầu, cảm thấy chắc gần đây mình quá mệt mỏi, bị việc đột ngột thèm ăn hành hạ đến sinh hoang tưởng. Cậu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ban đầu chỉ định dưỡng thần, không ngờ lại ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.

Đèn trong phòng tắm chớp nháy vài cái, ánh sáng dịu dàng rơi trên người Bạc Tuế, chàng trai trẻ yên tĩnh ngủ, theo nhịp nước lay động, lại lộ ra phía sau lưng.

Trong gương phòng tắm phản chiếu, xương bướm của Bạc Tuế dường như đang dần mọc ra thứ gì đó.

Màu bạc lóe lên dưới ánh đèn, đẹp đến mê người.

Ngay lúc này, không biết từ khi nào xung quanh oán khí âm thầm tụ lại.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, nhưng lại như bị thứ gì đó đột ngột bịt kín, rung vài cái rồi đột ngột im lặng.



Bạc Tuế bị tiếng rung đánh thức, từ từ mở mắt, xương bướm trong nước lại trở về hình dạng ban đầu.

Bầu không khí có chút yêu dị tan biến, cậu lắc đầu rồi mới tỉnh táo lại.

Vừa rồi là... có người gọi điện?

Điện thoại cậu để ở ngoài phòng khách, tiếng rung chỉ nghe loáng thoáng, âm thanh ấy như vừa vang lên đã bị ai đó tắt máy, nhưng lại đúng lúc đánh thức Bạc Tuế.

Lúc này cũng không tiện ngâm nước nữa. Cậu từ trong nước đi ra, mặc áo choàng tắm rồi bước ra phòng khách định lấy điện thoại.

Vốn nghĩ sẽ hiển thị cuộc gọi đến trên màn hình, không ngờ khi mở ra lại thấy mọi thứ bình thường.

Màn hình sạch sẽ, Bạc Tuế lại vào giao diện cuộc gọi kiểm tra, cuộc gọi gần nhất là hôm kia, vừa nãy không có ai gọi đến.

Chẳng lẽ là ảo giác?

Vẻ mặt cậu có chút kỳ lạ, khẽ cắn răng. Nhưng lại cảm thấy vừa nãy mình thật sự nghe thấy.

Chờ thêm một lát thấy điện thoại vẫn không có ai gọi đến, Bạc Tuế mím môi đành phải đặt điện thoại sang một bên.

Cậu không phát hiện khi vừa đặt điện thoại xuống, chiếc điện thoại trông bình thường bên ngoài lại rối loạn trong chốc lát. Một sợi oán khí âm thầm thoát ra, sợ hãi tan biến trong không khí rồi hoàn toàn vỡ nát.

Lúc này, Bạc Tuế mơ hồ cảm thấy sau lưng nóng lên.

Lớp vảy đẹp như hình xăm, khi Bạc Tuế bước ra khỏi nước liền ẩn vào trong, chỉ để lại một vết bạc nhạt.

...

Lúc này, một cửa hàng áo cưới trong trung tâm thành phố vẫn đang mở cửa.

Đã đến mười hai giờ đêm, bên đường gần như không có bóng người, nhưng trong cửa hàng áo cưới ấy, vẫn còn người đang thử váy cưới.

Đèn huỳnh quang chớp vài cái, cô gái trẻ da dẻ hơi xanh xao, thay chiếc váy cưới trắng tinh, cầm điện thoại lên, gọi hết cuộc này đến cuộc khác.

Cô vừa gọi vừa mỉm cười.

Giống như đang chọn trang phục cho chú rể, suy nghĩ váy cưới trắng sẽ hợp với bộ vest nào.