Chương 1: Đứa trẻ tự kỷ và chó Samoyed

Đầu mùa hạ, ánh mặt trời xuyên qua khe hở của lá cây rơi xuống vách tường hành lang, ánh sáng nhảy nhót vừa sáng ngời vừa hoạt bát.

Khương Kỳ mở cửa phòng ngủ ở tầng hai, căn phòng tối tăm hoàn toàn trái ngược với khung cảnh bên ngoài, nhấn xuống công tắc ở cạnh cửa phòng mới sáng lên.

Một bé trai ngồi xổm trong góc tường, hai tay ôm lấy đầu gối, ánh mắt vô hồn, những âm thanh từ lúc mở cửa đến giờ cũng chẳng thể khiến đứa bé ngẩng đầu lên một cái.

Cứ như đã hoàn toàn chìm đắm vào thế giới nhỏ của riêng mình, đối với thế giới bên ngoài hoàn toàn không quan tâm.

Cậu nhóc mặc một cái áo ngắn tay màu xanh nhạt, phía dưới mặc một cái quần đùi, bởi vì hàng năm không tiếp xúc ánh mặt trời, làn da có chút bệnh trạng tái nhợt.

Tóc đen tóc hơi dài, mềm mại che khuất đôi mắt, rối bù lại mang theo vài phần ngoan ngoãn.

Trên cánh tay và hai chân lộ ra những vết sẹo dữ tợn như rắn rết trườn bò.

Khương Kỳ ngồi xổm xuống trước mặt con trai, duỗi tay giúp thằng bé vuốt mái tóc rối sang hai bên, lộ ra cái trán, hỏi:

“Văn Văn, hôm nay con ở nhà có vui không??”

Như nàng dự đoán, không có câu trả lời.

"Lại đây, nắm tay mẹ lên sô pha ngồi được không? Sàn nhà rất lạnh, Văn Văn sẽ bị ốm mất.”

Khương Kỳ cầm tay cậu nhóc, nhóc hơi hơi rụt tay lại, động tác rất nhẹ, nhưng có thể chính xác biểu đạt sự kháng cự.

Động tác nhỏ này làm Khương Kỳ vô cùng vui mừng, khóe môi cong lên, khích lệ nói:

“Văn Văn hôm nay giỏi quá, biết không thích phải từ chối rồi.”

Văn Văn không đáp lại lời nói của nàng, chỉ yên lặng một lần nữa nhích lại gần vách tường.

Sự kích động quá mức của mẹ làm nhóc cực kì không khỏe, chỉ có đóng cửa cửa phòng rồi tới gần vách tường, một không gian yên tĩnh hoàn toàn phong bế, mới có thể làm nhóc cảm thấy an toàn.

Nhưng cố tình nhóc lại không biết biểu đạt suy nghĩ của mình như thế nào, chỉ có thể nghẹn dưới đáy lòng, lâu lâu lại dùng một ít động tác để mẹ biết rằng nhóc không thích.

Lưng dựa vào tường, mới làm trái tim đang treo lủng lẳng của nhóc kiên định hơn một chút.

"Mẹ hôm nay lúc đi làm, có nghe một đồng nghiệp nói con chó cô ấy nuôi hồi trước đã sinh chó con, sinh tận năm con luôn.”

Cậu nhóc vốn dĩ đang cúi đầu sau khi nghe được những lời này theo bản năng ngẩng đầu lên, ảm đạm trong mắt phảng phất như được rót vào một tia thần thái, Khương Kỳ thấy vậy tiếp tục nói:

"Đồng nghiệp của mẹ nói là trong nhà cô ấy nuôi quá nhiều động vật nhỏ, bây giờ lại phải nuôi thêm một bầy Samoyed, cô ấy thực sự không nuôi nổi, làm sao bây giờ?”

Vẻ mặt khoa trương của Khương Kỳ cực kì rõ ràng, nàng không xử lý hết những chuyện liên quan đến con trai như ngày thường, ngược lại lại đưa ra vấn đề, hi vọng con trai nàng có thể tự cho bản thân một đáp án.

Căn phòng lâm trở nên im lặng một cách gượng gạo, từ khi con trai bị chẩn đoán là mắc bệnh tự kỷ, một người hấp tấp như Khương Kỳ đã học được cách kiềm chế cảm xúc, vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng mỗi khi cùng con trai nói chuyện.

Văn Văn giật giật môi, cuối cùng vẫn im lặng cúi đầu.

Khương Kỳ cảm thấy mình sẽ không có được câu câu trả lời, mới tiếp tục mở miệng nói:

“Đồng nghiệp tâm sự với mẹ là sẽ chờ đám chó con kia đủ ba tháng rồi sẽ tìm nhà mới cho tụi nó.”

“Văn Văn, mẹ muốn nuôi một con, nhưng mà ban ngày mẹ còn phải đi làm, không có thời gian nuôi nó, phải làm sao bây giờ?”

Cậu nhóc vốn đang cúi đầu lại một lần nữa ngẩng đầu lên, miệng giật giật nhưng lại không phát ra bất cứ âm thanh gì.

Ý thức được điều này, nhóc có chút sốt ruột vươn tay.

Cửa sổ hòng ngủ không đóng không kín, một làn gió thổi qua làm tấm màn xốc lên, vừa vặn làm sao một tia sáng len vào, đậu trên cánh tay đang nâng lên của Văn Văn.

Thấy động tác này của nhóc, trái tim Khương Kỳ đập liên hồi, vươn tay nắm lấy tay Văn Văn.

“Văn Văn là muốn nói, Văn Văn có thể nuôi chó con, đúng không?”

Cậu nhóc nhẹ nhàng gật đầu, vì trong phòng cực kì an tĩnh nên Khương Kỳ có thể nghe thấy tiếng nhóc trả lời.

Một tiếng dạ rất nhẹ.

Hôm nay phản ứng mà Văn Văn bộc lộ thực không tệ, Khương Kỳ cũng không cầu gì nhiều.

"Mẹ xuống lầu trước, có chuyện cần nói với mẹ có thể nhấn cái này, mẹ sẽ lên, biết chưa?”

Khương Kỳ tiếp tục lặp lại điều này như mọi ngày, gương mặt mang theo tươi cười rời khỏi phòng, đóng cửa lại, lúc xuống lầu bước chân đều lưu lại vui sướиɠ.

Trong một lần nói chuyện với bác sĩ tâm lý, bác sĩ nói tình huống của Văn Văn đã rất nguy kịch, có khả năng cao sẽ hoàn toàn chìm vào thế giới nhỏ mà nhóc tạo ra, sinh ra suy nghĩ muốn tự sát để đi đến thế giới của nhóc. Chỉ cần cậu bé vẫn còn phản ứng với thế giới bên ngoài thì tình hình vẫn chưa tính là hết cách.

Trong lúc chuẩn bị bữa tối ở nhà bếp dưới lầu, Khương Kỳ còn cố ý thông báo tin vui cho bác sĩ tâm lý của con nàng.

Di động mới vừa buông liền rung lên, nàng rất nhanh thu được câu trả lời.

【Nuôi thú cưng sống cùng thằng bé cũng không phải một ý tưởng tồi, nhiều bệnh nhân của tôi cũng là nuôi thú cưng bệnh tình mới dần được cải thiện, hy vọng con cô cũng như vậy.】

Khương Kỳ chuẩn bị xong cơm chiều liền đem lên trên lầu một phần, chính mình xuống lầu ngồi vào bàn ăn, cầm di động cùng đồng nghiệp của nàng thương lượng bao giờ mới có thể đến nhận chó con.

Mấy con chó con đều đã gần đủ ba tháng, Khương Kỳ gần đây mới biết được chuyện này.

Đồng nghiệp của nàng trước đó lúc ở công ty cũng có vài lần đem theo chó đi cùng, là một con Samoyed lông trắng như tuyết vô cùng xinh đẹp.

Cùng đồng nghiệp hẹn giờ xong, Khương Kỳ nhìn thoáng qua đồng hồ trên vách tường, tính toán thời gian chuẩn bị lên lầu đem chén bát xuống rửa, thuận tiện nói với con trai mấy việc liên quan đến cún con.

“Văn Văn, ngày mai cuối tuần mẹ không đi làm, buổi sáng mẹ sẽ đến nhà đồng nghiệp thương lượng buổi một chút rồi đưa chó con về, con nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai là nhìn thấy chó con rồi.”

Khương Kỳ theo bản năng cùng Văn Văn nói mọi chuyện, cũng không mong nhóc sẽ đáp lại.

Vào lúc nàng chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy âm thanh từ trong phòng phát ra.

"Được.”

Âm thanh rất nhỏ, nhưng nàng lại nghe được rõ ràng.

Khương Kỳ dùng hết sức giữ bước chân xuống lầu như bình thường, nhưng không đi hai bước liền dùng tay bưng kín miệng, đề phòng mình sẽ phát ra âm thanh.

Nàng kích động đến mức đôi mắt đều ở hơi hơi hồng hồng, nước mắt lập loè, cố gắng hít thở để áp xuống cảm xúc kích động trong lòng.

Sáng hôm sau, Khương Kỳ rời giường chuẩn bị hết bữa sáng, đẩy cửa đặt vào phòng con trai.

“Văn Văn, ở nhà ngoan ngoãn đợi mẹ, mẹ sẽ đem theo chó con về.”

Ở nhà đồng nghiệp, Khương Kỳ vừa vào cửa liền thấy một con Samoyed hoạt bát ngồi trước cửa hướng nàng vẫy đuôi, ổ mèo trên vách tường còn có mấy con mèo lười biếng nằm bò.

Khương Kỳ đem lễ vật mình mang đến đặt ở chân tường, vừa vặn nghe được đồng nghiệp của nàng nói:

“Một lứa năm con đều còn ở đây, thích nào con nào thì cứ lấy đi nhé.”

Cô gái mặc đồ ở nhà mang theo Khương Kỳ vào một căn phòng nhỏ, ổ chó màu cam có năm con chó con đang nằm bò, lỗ tai gục xuống, ánh mắt sáng ngời.

Khương Kỳ ngồi xuống bên cạnh ổ chó, năm con Samoyed ngoại hình đều không xấu, Khương Kỳ không hiểu hiểu nhiều về chó lắm, cảm giác duy nhất của nàng chính là đều xinh đẹp.

Đối mặt với người lạ, chó con đa số đều sợ hãi dính lại gần nhau, thoạt nhìn có hơi giống nhất định phải sống nương tựa lẫn nhau.

Nhưng cũng có ngoại lệ, một con trong đó lấy khí thế cực kì bá đạo, đem mấy con chó con che trước mặt nó che ở nó đẩy hết sang một bên.

Hai con kia đều bị nó đẩy mạnh đến ngã chổng vó, ủy ủy khuất khuất phát ra tiếng ư ử, kẹp chặt đuôi chạy đến một góc.

Chú cún đi đến trước mặt Khương Kỳ, đầu nhẹ nhàng cọ cọ vào tay nàng, cái đuôi phía sau vô cùng vui sướиɠ lắc mạnh.

Cún con lông xù xù cảm giác rất kỳ lạ, Khương Kỳ nghĩ đến đứa con hướng nội không muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài, không chút do dự lập tức ôm chú chó con có vẻ hoạt bát nhất này lên.

"Chọn nó đi.”

"Con này hẳn là đứa thứ ba, chị Khương, hồi trước nó rất nhát gan……”

Nữ đồng nghiệp nói ngày càng nhỏ, rồi dừng hẳn, chỉ cần nhìn cái tư thế bắt nạt anh em của mình khi nãy, rõ ràng đây là một tên tiểu bá vương.

"Con trai tôi tính cách ra sao chắc cô cũng biết, hoạt bát một chút cũng tốt.”

Khương Kỳ cười giải thích, đồng nghiệp lại dặn dò những việc cần chú ý khi nuôi chó con xong mới tự mình đưa nàng ra cửa.

Về đến nhà, Khương Kỳ buông đồ xuống rồi nước cũng chưa uống, ôm cún con lên lầu.

Nhẹ nhàng gõ gõ cửa hai cái, đứng đợi nửa phút rồi nắm lấy then cửa, vặn xuống.

Văn Văn như cũ trốn trong góc phòng tối đen, bật đèn lên, Khương Kỳ ôm cún con lại gần con trai, hỏi:

“Con xem, con cún con này con có thích không?”

Văn Văn theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn thử, động tác đơn giản này mang theo đôi chút không rõ vội vàng.

Nhân lúc cả hai không kịp phản ứng, cún con nhanh chóng dãy dụa, thoát khỏi cái ôm của Khương Kỳ, lắc mạnh cái đuôi lao lại chỗ Văn Văn.

Còn tiếp——