Chương 42: Hội sở buôn trẻ con (7)

Mụi Mụi lúc đầu vẫn không quá tin tưởng vào hai vị khách nhân này, cho đến khi hắn biết lô ghế ngồi của họ.

Là phòng thượng đẳng!

Đây là nơi chỉ mở ra duy nhất với các Long Tử, là nơi có tầng tầng lớp lớp bảo vệ, hưởng thụ đãi ngộ và sự phục vụ cao nhất. Toàn bộ căn phòng đều được tạo bởi Hắc Thiết thạch, loại đá tốt nhất có khả năng lưu trữ Long khí.

Thế nên toàn bộ những căn phòng ở tầng của Long Tử đều là những căn phòng có nồng độ Long khí cao hơn bên ngoài rất nhiều. Tu luyện ở đây thì mức độ tiến hóa năng lực càng nhanh hơn gấp bội.

Thế nhưng trên đời làm gì có mỡ miễn phí mà húp, tất cả những người muốn bước vào đây phải luôn cung cấp Long khí liên tục để duy trì kết giới của căn phòng, nếu không sẽ chẳng thể ngồi ở bên trong.

Đây là một cách để nghiệm chứng khả năng và sức mạnh của một Long Tử. Nếu đủ mạnh, cấp bậc Long Khí cao thì mới đủ sức để ở trong căn phòng này từ đầu đến cuối buổi đấu giá.

Nếu không đủ sức để duy trì kết giới của căn phòng, kết giới sẽ đóng lại và Long Tử đó sẽ bị cưỡng chế thoát ra ngoài giữa chừng, nhường lại phòng cho Long Tử khác.

Vốn dĩ ngày xưa đối với Long Tử không hề có cái vụ kết giới này. Long Tử là tầng lớp đứng đầu kim tự tháp, làm sao mà tồn tại những luật lệ có thể kiềm hãm bọn họ được?

Thế nhưng từ khi hoàng đế tiền nhiệm của Yến Việt quốc bị con trai chém đầu soán vị thì mọi chuyện đã thay đổi.

Đế Vương mới lên ngôi, lấy đế hiệu là Vọng Thương đế, chấn chỉnh toàn bộ triều đình từ trên xuống dưới một lượt. Cắt giảm quyền lợi của Long Tử, Dị Nhân trong nhân gian, đặt nhiều luật lệ áp chế lên người hai tầng lớp đứng đầu lục địa.

Chẳng hạn như:

Điều lệ 1: Long Tử, Dị Nhân không được phép tùy tiện in Nô ɭệ ấn lên người hai tầng lớp dưới.

Điều lệ 2: Nếu Long Tử/ Dị Nhân phạm tội, vẫn xử theo luật pháp bình thường.

Điều lệ 3: Long Tử/ Dị Nhân không được phép tranh đấu tại phố xá thành thị, nếu làm hư hỏng, tổn thất đến tài sản và tính mạng người khác bất kể tầng lớp, TRẢM!

Điều lệ 4: Long tử, Dị Nhân, Nhân Loại, Bán Thú Nhân tuyệt đối không được phép gϊếŧ hại nô ɭệ. Một mạng nô ɭệ bằng một mạng người bình thường. Nếu phát hiện có hành vi tàn sát nô ɭệ, được liệt vào hành vi cố ý gϊếŧ người, ngũ mã phanh thây.

Rất nhiều thế gia vọng tộc cũng như những Long Tử, Dị Nhân vô cùng bất mãn với điều này. Bọn họ sống trong sự kính sợ, cung phụng của các tầng lớp dưới lâu như vậy rồi, làm sao đồng ý để cho những luật lệ kiểu như vậy tồn tại?

Bằng chứng là có rất nhiều Long Tử đã trực tiếp đến kinh thành, gõ trống trước cửa cung nói muốn gϊếŧ chết Đế Vương.

Kết quả?

Kết quả, có đi không có về.

Vọng Thương đế như một sát thần thực sự, ngồi bễ nghễ nhìn thế gian. Nếu ngươi dám đến đối đầu với y, đến một người thì y gϊếŧ một người, đến một đôi thì chém cả đôi.

Tất cả những Long Tử lẫn Dị Nhân muốn tập kết với nhau để gϊếŧ chết Đế Vương hoàn toàn là bị một kiếm bay đầu.

Không ai biết năng lực của Vọng Thương đế là gì, chỉ biết mỗi khi y vung một kiếm lên thì một linh hồn sẽ rời khỏi xác, đi kèm với kiếm khí của y chính là một lớp sương màu đen đặc như muốn che phủ hết ánh sáng trên đời.

Có người đoán đó là [Sương độc], có người đoán đó là [Ăn mòn], có người lại đoán đó là năng lượng Ám...

Cuối cùng, y đã tạo nên một huyền thoại sống thực sự. Nhân gian còn lén gọi y là Vương của Long Tử, kẻ đứng trên đỉnh của đỉnh kim tự tháp.

Cứ như thế, Vọng Thương đế sau khi dùng máu của những kẻ dám cả gan phản đối mình nhuộm đỏ cổng thành đã cho người của mình xuống từng thành trấn một. Tất cả những người được điều đi đều là người mà y tự tay bồi dưỡng, tất cả đều là Long Tử.

Cũng lúc đó, vụ án Thanh thành của Yến Hàn đã kinh động đến y. Chính Vọng Thương đế là người đã miễn án cho Yến Hàn và chuyển y xuống Yến Việt thành làm người giám sát. Đủ thấy vị Đế Vương này ưu ái người tài như thế nào.

Khụ, nói hơi xa một chút, nhưng tóm lại là luật lệ Long Tử vào các ghế lô được tạo bởi Hắc Thiết thạch phải tự mình duy trì kết giới chính là do Vọng thương đế ban hành. Để đề phòng các Long Tử chiếm lợi của những thương nhân, ỷ thế hϊếp người ở lì trong phòng Hắc Thiết thạch không chịu đi ra, chỉ muốn ăn vạ để hấp thụ Long Khí miễn phí.

Mụi Mụi khi biết được hai vị khách nhân hắn muốn tìm đang ở trong ghế lô Hắc Thiết thạch đã rất đỗi mừng rỡ. Hắn vội chạy tới phòng của hai vị khách đó và gõ cửa, thế nhưng sau khi gõ một lúc lâu mà vẫn không thấy ai mở cửa, hắn đã bình tĩnh lại. Quyết định chờ thêm một hai khắc nữa để xem thực lực của hai vị Long Tử bên trong.

Nên biết, để duy trì được Long khí trong hơn hai khắc chính là năng lượng của Long Tử bậc Tam, đã được coi là Trung đẳng trong Long tử.

Và sau khi hết một hai khắc chờ đợi, Mụi Mụi đã không thể nào mà kiềm chế nổi mong muốn được diện kiến hai người bên trong được nữa.

Hơn hai khắc rồi mà kết giới vẫn vô cùng yên ắng bình tĩnh, đủ hiểu nguồn Long khí trong người hai vị bên trong lớn tới mức nào! Có khi đã là Trung Thượng Long Tử rồi đấy!

Thế nên ngay khi có giọng nói ra hiệu cho hắn đi vào, hắn đã không hề chần chờ mà mở cửa bước vô.

Ngoại trừ khúc dạo đầu bị vị Long Tử cao lớn ngồi trên ghế dựa hù dọa ra thì mọi chuyện vô cùng bình thường và êm xuôi.

Nặc Thanh nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng bình tĩnh trở lại, sau đó quay đầu quan sát kĩ người tên là Mụi Mụi này.

Khuôn mặt rất tuấn tú, mày cao trán rộng. Một đôi mắt đen chứa chính khí, thân cao cỡ hai thước, chiều cao mà so với Nặc Thanh chính là một quả đồi.

Haiz, dân ở đây đúng là uống thuốc tăng trưởng mà lớn, ai cũng giò cao hai thước. Đây mới đúng là chân chứ, hai cái giò của cậu chỉ được coi là phương tiện để di chuyển thôi. Thật ghen tị hận mà!

Nặc Thanh quay lại chuyện chính, nói với Mụi Mụi: "Có người nhờ ta chuyển lời cho ngươi rằng, ân tình của Hải Nhân có thể nào trả lại được không?"

Mụi Mụi nghe là đã hiểu ngay, vị Long Tử trước mặt này cũng đã đi vào trong căn phòng dưới lòng đất đó, gặp được Hải Nhân lúc trước giúp hắn tìm thấy em gái.

Mụi Mụi gật đầu, cung kính quỳ một gối xuống đáp: "Tất nhiên là được thưa ngài. Mụi Mụi, Dị Nhân tộc chó Bắc Cực xin phục tùng ngài."

Nặc Thanh lúng túng nhìn hắn quỳ xuống trước mắt mình, vội vã đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Yến Hàn.

Kể từ cái câu [trong mắt ta ngươi vẫn chỉ là ngươi thôi] của Yến Hàn, Nặc Thanh vốn đã có sự ỷ lại với y càng trở nên vô cùng dựa dẫm vào y.

Và cũng không khó để cậu nhận ra y có chút tình cảm với cậu. Sở dĩ ở quá khứ, cũng không có ít người tỏ tình rồi nhìn cậu bằng ánh mắt giống như Yến Hàn.

Thế nhưng thật sự không có ai có thể có ánh mắt nóng bỏng đến mức muốn thiêu cậu thành tro luôn của y.

Nặc Thanh - đã từng nghĩ rằng mình là trai thẳng nhưng khi nhìn vào khuôn mặt ẩn sau lớp đấu lạp đen của y, chợt cảm thấy rằng cậu vẫn thẳng....

Chưa để cậu suy nghĩ xong, Yến Hàn nhận được ánh mắt cầu cứu của cậu đã đột ngột tháo đấu lạp xuống để lộ ra khuôn mặt của mình.

Ánh sáng trong phòng vốn dĩ đã rất yếu ớt, làm hơn nửa khuôn mặt của y chìm trong bóng tối. Thế nhưng viên dạ minh châu trên tường vẫn không chịu thua, không ngừng nỗ lực tỏa ra ánh sáng vàng dịu nhẹ, phác họa lên nửa khuôn mặt còn lại của y một vầng sáng nhàn nhạt, làm nửa khuôn mặt vốn dĩ đã rất mỹ lệ không dính bụi trần càng trở nên thoát ly thế tục.

Cả người Yến Hàn giờ đây như một vị thần nằm giữa ranh giới thiện và ác, một thân mang hai vẻ đẹp như hai cực đối lập.

Rõ ràng một bên mặt được lệ châu chiếu sáng trông vô cùng lạnh nhạt, không nhiễm bụi trần như một vị minh thần. Thế nhưng bên ẩn trong bóng tối lại cứ như tà thần trong truyền thuyết, đôi mắt tím ẩn trong đêm tối của y như tỏa ra ánh sáng tử sắc đẹp đến mê hoặc lòng người, dụ dỗ khách lạc đường, đưa bọn họ lên con đường dẫu biết là không có lối về nhưng vẫn cam tâm tình nguyện đi tiếp vậy.

Nặc - lữ khách lạc đường - Thanh nhìn khuôn mặt của y, cuối cùng bổ sung nốt suy nghĩ của mình.

Cậu vẫn thẳng....

CMN, thẳng như nhang đuổi muỗi vậy ấy!!

Mụi Mụi không hề biết suy nghĩ sóng gió ngập trời trong lòng Nặc Thanh, hắn chỉ cảm thấy có một tầm mắt không chút độ ấm đang đặt trên người hắn.

Giọng nói trầm thấp khiến hắn sợ hãi đến mức suýt ngã sấp mặt lúc trước lại vang lên ngay bên tai:

"Ngươi làm em ấy khó chịu. Đứng lên, lùi lại."

Mụi Mụi ngay lập tức đứng phát dậy, dùng tốc độ nhanh nhất trong đời mà lùi vội về sát trong góc phòng, sau đó giương đôi mắt sợ hãi mà nhìn lên người nam nhân hết sức cường đại đang ngồi trên ghế dựa.

Đồng tử của hắn như bao người từng nhìn thấy Yến Hàn, co rút dữ dội.

Yến Vương!

Tóc đen, đồng tử tím, thần sắc lạnh nhạt, tất cả đều giống hệt miêu tả về vị vua không ngai của Yến Việt thành.

Đến lúc này, Mụi Mụi đã hoàn toàn tin tưởng rằng mình sẽ có thể báo thù!

Vụ án Thanh thành không phải là minh chứng tốt nhất hay sao? Yến Hàn đã giải thoát và báo thù cho biết bao nhiêu linh hồn nữ nhân đã chết dưới tay người dân Thanh thành lẫn Thanh vương chứ? Gọi ngài là anh hùng của Thanh thành cũng không nói quá!

Chắc chắn là Yến Vương đã nhận ra điều bất thường của hội sở này, thế nên mới đích thân tới đây để tìm hiểu và điều tra mọi việc!!

Và hắn - một Dị Nhân may mắn được ngài trọng dụng sẽ góp phần là một nhân chứng quan trong trong cuộc điều tra này, nghe theo mệnh lệnh của Yến Hàn đại nhân cứu giúp những đứa trẻ bị bắt cóc, thực hiện luật lệ cấm bắt cóc trẻ con của Vọng Thương đế!!

E hèm, não bổ là bệnh phải trị đó, anh giai.

Nặc Thanh sau khi đo xong độ thẳng băng của mình rồi thì quay sang hỏi Mụi Mụi:

"Ngươi có biết, nguồn cung cấp trẻ con của hội sở này bắt nguồn từ đâu không?"

________________

Lại là Fam đây!! Hôm nay chúng ta có phần câu hỏi hack não nha~

Câu hỏi: Vọng Thương đế là nhân vật phản diện hay nhân vật chính diện? Mấy chế có suy đoán được vai trò của Vọng Thương đế trong bộ truyện này hay không?

Cố lên nha mấy chế! Cẩn thận cái bẫy của Fam nha~