Chương 18

Giọng nói của cô bình tĩnh và nhanh nhẹn, như thể đã gặp chuyện này không ít lần, còn pha chút chán nản.

“Lại là cô ta à?”

Tống An Thần nghĩ đến điều gì đó nhưng không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức vội gọi xe cấp cứu.

Báo địa chỉ xong, cô ấy quay lại thì thấy Nhạn Quy Thu ngồi bệt xuống đất, tay áp lên trán và lẩm bẩm: "Tớ rút lại lời đã nói..."

“Cái gì cơ?”

“Câu "tớ chưa từng thua bao giờ" ấy.” Không biết có phải là do ảo giác từ ánh sáng hay không, trong một thoáng, vẻ mặt của Nhạn Quy Thu hiện lên vài phần đau đớn và dữ dội, nhưng trong giọng nói chỉ mang theo sự mệt mỏi.

“Khi gặp cô ta, tớ chưa bao giờ may mắn cả.”

Nhạn Quy Thu chỉ tay vào người nằm dưới đất. Tống An Thần đã đoán ra danh tính của "bệnh nhân" này.

"Đàm Hướng Hi?"

Dưới ánh sáng của đèn xe, Tống An Thần cúi người nhìn xuống. Người nằm dưới đất bị mái tóc dài che mất một nửa khuôn mặt, nhưng đối với những người đã có quá nhiều ràng buộc thì chỉ cần một cái nhìn cũng nhận ra.

"Sao lại là cô ta nữa?" Tống An Thần nhìn quanh con đường vắng vẻ, cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Rốt cuộc người này chui từ đâu ra vậy.

"Tớ cũng muốn biết." Nhạn Quy Thu nói với vẻ mặt vô cảm.

"Chẳng phải cậu nói mấy hôm trước cô ta đã đi ra nước ngoài với thầy giáo để tham gia biểu diễn gì đó sao?" Tống An Thần hỏi.

"Lúc đó nghe nói ít nhất phải hai tháng." Nhạn Quy Thu bổ sung.

Còn lâu hơn cả kỳ nghỉ hè và đông nữa.

Nhạn Quy Thu còn ăn mừng hai ngày vì nghĩ rằng cuối cùng mình cũng được yên tĩnh một thời gian.

Nhưng ai mà ngờ...

Cốt truyện này đúng là có quán tính quá mạnh mẽ.

Nhưng trước đây, những chuyện nghiêm trọng nhất cũng chỉ là bị mấy tên côn đồ chặn lại và trêu ghẹo, hoặc vài tai nạn có thể thấy trước được. Đâu có chuyện nào thử thách khả năng chịu đựng của trái tim như thế này.

Nhạn Quy Thu dùng tay che mặt, hít thở sâu mấy lần rồi mới tạm thời bình tĩnh lại, "Mất bao lâu xe cứu thương mới tới đây vậy?"

"Họ nói khoảng mười phút. May mà đoạn đường này không tệ, có khi còn nhanh hơn."

Hai người không dám tự tiện di chuyển người nằm dưới đất, chỉ có thể ngồi hai bên theo dõi tình trạng của cô ta.

May mắn là Đàm Hướng Hi vẫn thở đều đặn, trông như chỉ đang ngủ thôi.

Tống An Thần ngồi một lúc, cuối cùng cũng bình tĩnh lại tay chân dần ấm lên, thậm chí cô ấy còn có tâm trạng đùa cợt: "Xem ra hôm nay may mắn của cậu đều đã dành hết cho chị Tuyết Hạc rồi."

Cô ấy liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại và nói: "Chắc về đến nhà cũng quá nửa đêm rồi, hy vọng không xảy ra thêm sự cố nào nữa."

Nhạn Quy Thu mệt mỏi gật đầu: "Hy vọng vậy."

Thực tế chứng minh, cái gọi là “flag” một khi đã được dựng lên, thì chắc chắn sẽ nổ.

Khi tiếng còi xe cứu thương đến gần, một chiếc xe dừng lại phía sau họ.

Kính xe hạ xuống, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Quy Thu, An Thần? Sao hai đưa lại dừng ở đây thế này?"

Người ngồi ghế lái là Giang Tuyết Hạc, cô ấy đã thay một bộ quần áo khác nhưng vẫn chưa kịp tẩy trang.

Ngồi ở ghế phụ là Hạ Dao Tâm, khuôn mặt tái nhợt vì đau đớn, một tay đang đặt lên bụng.

Nhưng khi nhìn rõ người nằm dưới đất, khuôn mặt vốn chỉ biến dạng vì đau đớn của Hạ Dao Tâm lộ ra thêm vài phần kinh hãi.

Giang Tuyết Hạc không nhận được câu trả lời thì hơi nhíu mày vì lo lắng: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Hạ Dao Tâm run rẩy chỉ tay về phía “cái xác” nằm dưới đất, trong giọng nói tràn đầy sự sợ hãi: “Hình như đó là Đàm Hướng Hi...”

Giữa nơi hoang vu không người.

Nút thắt yêu hận.

Cuộc gặp gỡ giữa các tình địch.

...

Rất dễ khiến người ta tưởng tượng ra những điều không tốt.

Đêm tối chính là thời điểm thích hợp để gϊếŧ người phóng hỏa.

Hạ Dao Tâm để trí tưởng tượng của mình bay xa, càng nghĩ càng sợ, mặt cô ấy tái nhợt, run rẩy rút điện thoại ra.