Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Thành Nam Phụ Pháo Hôi, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Theo cốt truyện, những kẻ vô liêm sỉ đó tuy nói là tới Bạch gia coi náo nhiệt, nhưng vẫn không quên tặng quà gặp mặt cho nguyên chủ.

Nếu như muốn dùng tiền để nhục mạ tôi, thì làm ơn nhanh lên, thực sự không cần e ngại!

Trong sảnh chính của Bạch gia, có khoảng mười mấy người đang ngồi, toàn là những nhân vật có tiếng nói trong xã hội, gốc gác cũng cực kì khủng bố, bọn họ kín đáo liếc mắt nhìn nhau cười, quả thực là rất vui sướиɠ khi thấy người gặp họa.

Tiểu thiếu gia của Bạch gia bị lưu lạc bên ngoài tới tận mười mấy năm liền, chuyện này không những mới mẻ mà còn rất đáng để mong chờ a!

Cửa lớn chậm rãi được đẩy ra, Bạch lão gia nhìn thấy đôi bàn tay nhăn nheo của lão quản gia đang đẩy cửa. Ông ta nắm chặt cây gậy, trong lòng biết rõ chuyện ngày hôm nay là chuyện không thể tránh khỏi.

Bạch thiếu gia nhà bọn họ bị ôm nhầm, sống khổ sở mười mấy năm trời ở tinh cầu rác! Nếu tin tức này bị lan truyền ra ngoài, Bạch gia chắc chắn sẽ trở thành trò cười trong giới thượng lưu…Đứa trẻ đó vốn dĩ không nên được tìm về, nó là vết nhơ của Bạch gia, chẳng thà cứ chết ở bên ngoài lại còn tốt hơn!

Lão ta đảo mắt, căm ghét liếc nhìn về phía Bạch Lạc, sau đó lại như sợ bẩn mắt mà vội rời mắt đi chỗ khác.

“Tiểu thiếu gia phải di chuyển tới ba tinh hạm mới về được nhà, cho nên hẳn là đã đói bụng lắm, không biết ở tinh cầu rác rưởi kia cậu ăn cái gì, chắc cũng không phải là thiếu thốn tới mức ăn cả rác rưởi đâu, đúng chứ?”

Tên thiếu gia ăn chơi trác táng kia cất giọng mỉa mai, những kẻ tới xem náo nhiệt mặc dù cũng muốn lắm miệng chế giễu một phen nhưng cũng đành phải nhịn bởi nếu trở mặt với Bạch gia người chịu thiệt nhất định là bọn họ, nhưng một gia tộc lớn như Bạch gia có lẽ cũng không hẹp hòi tới mức đi so đo với một hậu bối một chuyện cỏn con không đáng nhắc tới này chứ?

Vị trưởng bối của tên thiếu gia kia tức giận mắng: “Đừng có nói bậy! Cậu chủ nhỏ kia sau này cũng sẽ giống như ngươi, thay cha mẹ đảm nhận trọng trách gánh vác cả gia tộc!”

Ngoài mặt thì nghe giống như đang quở trách nhưng thực ra lại đang ngầm ám chỉ rằng người thừa kế tương lai của Bạch gia chính là một kẻ vô dụng, bất tài.

Tên thiếu gia ăn chơi trác táng kia thầm nghĩ: “Chậc, loại người thấp hèn đó mà cũng xứng được ngồi ăn với thiếu gia ta sao.”

Sau khi cửa lớn được mở ra, lão quản gia đứng yên ở trước cửa. Khi thấy Bạch lão gia gật đầu, ông lão mới hơi hơi nghiêng người, để lộ ra Cố Sở đang đứng phía sau.

Thiếu niên ăn mặc đơn giản, Cố Sở khoác một cái áo gió, cùng với một chiếc quần đen tối giản, cậu xỏ đôi ủng ngắn cùng màu với áo gió. Trang phục gọn gàng tôn lên tỉ lệ cơ thể hoàn hảo của thiếu niên, kích cỡ của chiếc áo gió tương đối vừa với cơ thể, cho nên khi khoác lên người trông cậu không quá chơi bời, lêu lổng mà ngược lại còn có vẻ tiêu sái, phong lưu ngút ngàn.

Thiếu niên ngẩng đầu, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp hiện ra trước mắt mọi người, trong phòng ồn ào lập tức im bặt, không một tiếng động.

Tới khi lão quản gia đưa người tới trước mặt Bạch lão gia, đám quan khách mới hết sững sờ.

Tên thiếu gia ăn chơi trác táng khi nãy mở miệng nói: “Sống ở tinh cầu rác rưởi ư? Bạch gia các người có phải lại tùy tiện tìm một tên diễn viên nào đó tới đùa cợt với chúng tôi hay không? Tôi muốn chứng kiến Bạch thiếu gia thật sự!”

“Phải đó, chúng tôi không phải tới đây để xem mấy người diễn trò!”

“Bạch gia các người đừng có mà khinh người quá đáng!”

Đám quan khách xấu bụng vốn chỉ muốn tới xem chút náo nhiệt, nhân tiện cười nhạo Bạch gia một phen cho hả dạ, nhưng cười nhạo bọn họ bằng cách nào ư? Chính là cười nhạo tân thiếu gia nhà họ Bạch là kẻ vô dụng, thấp hèn chứ sao.

Nhưng kết quả lại xuất hiện một người so với những tên thiếu gia ăn chơi, ngu xuẩn khác, khí chất của người này thậm chí còn cao quý, kiêu ngạo hơn bao phần, hơn nữa bộ dáng lại tiêu sái phong lưu, liệu có chút nào giống với một kẻ bần tiện lăn lộn suốt mười mấy năm trời ở cái tinh cầu rác kia không?

Cố Sở nghe những lời này cũng không quá ngạc nhiên. Trong cốt truyện gốc, khi được đưa về Bạch gia, nguyên chủ vừa vui sướиɠ khi gặp người thân, nhưng cũng bị cơ ngơi đồ sộ của nhà họ Bạch làm cho một phen choáng váng, bởi vì sống lâu trong cảnh nghèo hèn nay lại một bước lên mây, cậu có chút không thích ứng ngay được, cho nên rất rụt rè, cư xử cũng không khéo, vì vậy mà bị đám người giàu đó chế nhạo là “trò cười” “làm mất mặt nhà họ Bạch”
« Chương TrướcChương Tiếp »